Home » Blog radio
Khi anh thật gần bên em
Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012
Hôm nay trong khi loay hoay chọn cho mình một bản nhạc để bắt đầu một ngày làm việc tôi vô tình click vào một hình ảnh với 4 chữ giản dị… “Ký ức trung thu”. Đúng lúc những giai điệu đầu tiên của bản nhạc vang lên cũng là lúc những ký ức trung thu xưa cũ thi nhau ùa về. Và tôi quyết định viết bài viết nhỏ này mà không hề có sự sắp đặt hay mục đích gì, chỉ là viết khi lòng đã xốn xang ký ức vẫy gọi mình quay về qua trang giấy…
Trung thu 1988
Tôi là một cô bé 4 tuổi, lúc ấy tôi thực sự chưa hiểu Trung Thu là gì, chỉ biết hôm đó bố đón tôi từ nhà trẻ về rất sớm, bố bảo tôi: “hôm nay con sẽ đi phá cỗ trung thu đấy”. “Phá - cỗ” hai từ ấy thực sự gợi lên trong tâm trí của một đứa trẻ sự háo hức và tò mò. Đến tối tôi mới thật sự biết phá cỗ là như thế nào… Đèn lồng, đèn ông sư, đèn ông sao, những chiếc bánh nướng bánh dẻo hình cá chép, hình đàn lợn, những chú chó kết bằng múi bưởi, những chiếc đèn kéo quân… Tất cả thật lung linh trong ánh mắt và cái cười ngoác miệng của tôi và những đứa trẻ hàng xóm. Trung thu đầu tiên còn giữ lại trong ký ức của tôi là như vậy đó…
Trung thu 1990
Tôi đã biết cứ mỗi độ bà, mẹ và các cô chuẩn bị những trái bưởi rám nắng để tết những chú chó ngộ nghĩnh hay khi bà nội cắt giấy màu từ những mẩu giấy gói hương, giấy bạc từ các bao thuốc cũ để làm tai, làm mắt trang trí cho những quả bưởi… Ấy là khi mùa trung thu đã về. Bỗng thấy rưng rưng như vừa mới hôm qua thôi, khi bà còn ở bên chúng tôi và làm cho chúng tôi những chú thỏ ngộ nghĩnh bằng mảnh giấy màu ấy. Đây cũng là năm trung thu bố tôi đi công tác nước ngoài vắng nhà, là năm trung thu tôi đã học vỡ lòng chuẩn bị vào lớp 1. Tối trung thu hôm ấy trong khi lũ trẻ hàng xóm ùa ra với đội múa lân trong tiếng trống “tùng dinh dinh” vang dội khắp con phố nhỏ… là lúc tôi ngồi bên mẹ và đang cố nặn ra những dòng viết nắn nót nhất: Thư gửi bố! Hai mẹ con “đánh vật” với nhau một hồi tôi cũng hoàn thành lá thư, chữ tôi viết to như gà mái mẹ, “lá thư” chỉ có khoảng hai ba dòng gì đó khoe con đã biết viết bằng bút chì thôi, lá thư ấy bây giờ không biết đã úa màu ở một góc nào đó nhưng nó vẫn còn sống động lắm trong trí nhớ của tôi…
Trung thu 1998
Tôi đã thành một cô gái nhỏ rồi đấy, cứ mỗi độ trung thu là chúng tôi lại háo hức phân công nhau mỗi đứa mang theo thứ gì đó, bánh nướng, bánh dẻo, hoa quả, bánh kẹo, nước ngọt… đến sân thượng nhà một đứa để liên hoan trung thu. Dưới ánh trăng sáng lồng lộng chúng tôi cười đùa vô tư trong sáng, những rung động đầu đời, những câu chuyện không đầu không cuối, những tràng cười giòn tan cứ cuốn nhau đi theo thời gian, tối muộn rồi bố mẹ nháo nhác gọi điện tìm mới lục tục kéo nhau về… Bây giờ những người bạn ấu thơ ấy chúng tôi chỉ thường xuyên gặp gỡ và trò chuyện qua FaceBook, có ai còn nhớ những kỷ niệm xưa…
Trung thu 2002
Tôi đã là một tân sinh viên rồi! Trong niềm vui và hãnh diện của bất kỳ cô cậu học trò nào thời ấy khi đã trở thành sinh viên, chúng tôi dành cho mình những khoảng thời gian xả hơi thật sự trước khi bước vào một quãng đường mới mà có lẽ chính đêm trung thu 2002 là một dấu ấn quan trọng không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi!
Viết cho Trung thu 2012 sắp tới,
Tôi đang mỉm cười viết những dòng này khi những ký ức tự nhiên ùa về và những giọt nước mắt của hạnh phúc cũng tự nhiên chảy theo từng ký ức nhỏ bé.
Đã 10 năm trôi qua từ trung thu năm ấy - trung thu 2002 – dấn ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi, đến giờ tôi đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc bên chồng và cậu con trai tuổi rưỡi. Như sự chảy trôi của thời gian, chúng tôi cũng đang cố gắng bằng tất cả tình yêu thương của mình để có thể mang lại cho con những ký ức đẹp như những gì mình đã có!
Và hôm nay tôi muốn cám ơn trung thu của 10 năm trước - đêm rằm tháng 8 tròn trịa vầng trăng, lai láng thứ ánh sáng vàng lãng mạn 2002 đã cho tôi gặp một nửa của mình. 10 năm bên nhau, chúng tôi luôn trân trọng từng ngày bên nhau và cố gắng để yêu thương mỗi ngày. Bên nhau chúng tôi được cùng làm những công việc mình yêu thích, được cùng nhau chăm chút sóc bố mẹ và gia đình nhỏ của mình, được cùng sẻ chia những khoảnh khắc vui buồn cuộc sống mang lại.
Tôi đang vừa viết, vừa ngoác miệng mỉm cười mà thấy rưng rưng nước mắt – những giọt nước mắt của hạnh phúc. Tôi biết rằng mình đã là một người cực kỳ may mắn thì mới lưu giữ được những ký ức đẹp như vậy.
Tự khi nào chúng tôi luôn nhắc mình: “Sống là chắt chiu niềm vui từ những điều giản dị của cuộc sống để được an vui” vậy thôi! Bất kể lúc nào, khi có một điều ước tôi cũng chỉ muốn cám ơn cuộc sống và ước duy nhất một điều là “sức khỏe” để có thể mang lại cho gia đình và những người thân yêu bên mình niềm hạnh phúc, niềm vui từ những điều giản dị nhất của cuộc sống!
Cám ơn cuộc sống, cám ơn gia đình thân yêu, cám ơn những đêm trung thu tràn đầy kỷ niệm tròn vành vạnh như vầng trăng vàng kỳ diệu ấy đã mang đến cho tôi những điều “kỳ diệu nhỏ bé” của cuộc sống, trước đây, hôm nay, và sẽ rất nhiều trung thu sau này nữa nhé!
1. Tôi biết em có cảm tình với tôi bởi em hay đưa ống kính máy ảnh của mình về hướng tôi khi tôi không để ý, em hay làm như vô tình đi ngang qua sân bóng rổ mỗi khi tôi tập, đứng lại nhìn vài giây rồi đi, và bởi vì cái cách em tỏ thái độ với tôi, xã giao một cách chừng mực và lạnh-lùng-một-cách-chừng-mực.
Tôi thích đôi mắt của em. Đó là cả một bầu trời đầy những điều bí ẩn. Em hay lang thang chụp ảnh. Em chụp mọi thứ, và mọi thứ khi vào ống kính của em đều đẹp lạ lùng. Em hay lẩm nhẩm hát một mình những giai điệu xáo trộn bởi nhiều bài hát. Tôi đã hơn một lần bật cười vì cái thói quen ấy của em, khi nghe những giai điệu cứ đập tứ tung vào nhau. Tuy nhiên, em hát hay. Em biết chơi cả piano lẫn guitar. Và cứ mỗi lần em ngồi trong câu lạc bộ của trường ôm đàn hát trước mọi người, tôi lại không thể rời mắt khỏi em được. Khi em hát và chụp ảnh, em là một người khác hẳn con người mà tôi và mọi người vẫn thấy.
Tôi thường dành riêng một ngày chủ nhật để đi theo em. Đơn giản chỉ để biết hôm ấy em chụp những gì, có uống loại cà phê như mọi ngày không. Đương nhiên, tôi giữ một khoảng cách đủ xa mà tôi cho rằng em sẽ không phát hiện được tôi.
2. Tôi biết anh có cảm tình với tôi. Bằng cái cách anh nhìn tôi khi tôi hát, cái cách anh cố gắng ghi một bàn vào rổ khi tôi dừng lại vài giây chỉ để nhìn giọt mồ hôi trên trán anh, và bằng cái cách anh chấp nhận sự lạnh-lùng-một-cách-chừng-mực của tôi.
Tôi thích màu mắt anh.Màu cà phê sữa.Tôi bị ám ảnh màu mắt đó bởi người được gọi là mối tình đầu. Nhưng màu cà phê sữa trong đôi mắt anh không có vị ngọt ngào như người ấy mà có vị khói, vị đắng dìu dịu, giống như loại cà phê tôi thích uống.
Tôi biết anh hay theo tôi những ngày chủ nhật. Và hơn một lần tôi đã lén cười vì sự ngốc nghếch của anh.Tại sao anh lại nghĩ rằng khoảng cách như thế có thể làm tôi không phát hiện ra anh nhỉ?Trong vai trò là một người giấu mình, anh thật tệ. Nhưng trong vai trò là một người con trai chân thành, anh đã gần đến được trái tim tôi...Tuy nhiên, một trái tim đã bị vỡ đôi lần, dù đã được chủ của nó cố gắng hàn gắn, làm lành bằng mọi cách, thì những vết rạn cũ vẫn hằn sâu. Tôi thì không chắc anh có thể chữa lành chúng. Tôi sợ anh đến gần rồi lại vô tình làm vỡ những mảnh cũ...Đó là lí do cho thái độ lạh-lùng-một-cách-chừng-mực của tôi.
3. Em ngồi chỗ cũ. Bên cạnh một ô cửa sổ sơn trắng nhìn ra khoảng trời lấp lánh ngọc bích. Nắng chiếu nửa khuôn mặt em làm mắt em nheo nheo, đôi môi mỏng hồng hồng bỗng nhiên nhoẻn cười bí mật. Người phục vụ bê tách cà phê đặt xuống trước mặt tôi và bất ngờ đặt tiếp một tách nữa xuống chỗ đối diện với tôi. Tôi chưa kịp nói gì, anh ta đã cúi chào và đi vào trong mất. Tôi xoay người lại cố gọi với theo anh ta để nhắc rằng tôi chỉ gọi có một tách, nhưng anh ta làm như không nghe. Tôi bất lực quay lưng lại và giật thót mình. Em ngồi trước mặt tôi, chống cằm nhìn thẳng vào mắt tôi và cười một cách bí mật:
- Anh không làm thám tử được đâu! Đừng cố.
- Em nói gì vậy...
Tôi gãi đầu ấp úng, mặt nóng lên. Em vẫn thản nhiên, ngả người ra sau ghế, em cười:
- Hôm nay là ngày chủ nhật thứ 12 anh theo dõi em rồi nhé.
Tôi ngạc nhiên và lúng túng trước ánh mắt của em. Người tôi cứng đơ và miệng tôi không thể mở ra để nói thêm lời nào được. Em vẫn giữ nụ cười đó:
- Đừng nói gì cả. Hãy yên lặng nghe nhạc và tận hưởng buổi sáng đẹp trời!
Nói rồi em nhấc khẽ tách cà phê của mình và kê lên miệng, ánh mắt em cũng hướng về chỗ khác.
Tim tôi đập nhẹ trở lại. Vậy là sự giấu mặt của tôi đã bị bại lộ ngay từ lần đầu tiên. Và bây giờ em đang ngồi trước mặt tôi. Tại sao em không chờ đến lúc tôi tiến về phía em mà lại chủ động đến chỗ nấp của tôi trước? Tôi không nói ra những suy nghĩ của mình mà chỉ lén nhìn em. Nhưng dường như em đọc được những gì tôi nghĩ. Bỗng nhiên em quay lại, nhoẻn cười:
- Lần sau anh không cần nấp, em sẽ ngồi bàn này với anh. Dù gì anh cũng sẽ chẳng bao giờ sang bàn bên đó. Nhớ gọi hộ em một tách khi anh đến. Chắc em khỏi cần nói loại nào nhỉ?
Tôi đặt tách cà phê của mình xuống bàn. Bây giờ tôi đã đủ bình tĩnh và bắt đồi nhìn thẳng vào em:
- Tại sao em biết anh sẽ không bao giờ sang?
Em chống cằm, nhìn tôi một chút rồi cười:
- Đôi mắt anh nói vậy! ...Vả lại, anh giống như một người thích chụp ảnh bầu trời.
- Một người thích chụp ảnh bầu trời?
- Đúng. Chỉ muốn chiêm ngưỡng cái đẹp từ xa, qua lăng kính của mình mà chưa bao giờ khát khao chạm đến. Em thì khác, em luôn thích nhìn cái đẹp ở cự li thật gần.
Em lại nhấc tách cà phê lên và nhìn ra hướng khác. Kể từ lúc đó, tôi và em im lặng cho đến khi chúng tôi rời khỏi quán cà phê.
Câu nói của em làm tôi suy nghĩ nhiều. Có phải em có điều gì muốn nói với tôi chăng?
4. Tôi đã chủ động tiến về phía anh. Tuy nhiên tôi vẫn giữ mọi thứ ở mức chừng mực. Chỉ là vì tôi muốn thấy nét mặt anh khi bị phát hiện mà thôi. Tôi nhận ra rằng, khoảng cách xa không phải chỉ vì một trái tim vẫn còn dọc ngang nhiều sẹo, mà còn bởi vì mọi thứ vẫn đứng yên. Anh vẫn đứng yên, và chỉ muốn đứng yên ngắm nhìn bầu trời chứ chưa thực sự muốn chạm đến. Còn tôi là bầu trời.
Tôi đã quyết định đến gần người chụp ảnh bầu trời, đủ gần để anh bị bất ngờ và nhận ra một điều gì đó tôi cũng chẳng rõ. Tôi không biết bản thân mình muốn gì, cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì. Có lẽ, nếu anh là một người thích chụp ảnh bầu trời, chỉ muốn ngắm bầu trời từ xa mà chưa có khát khao chạm đến, thì tôi, một người thích ngắm nhìn cái đẹp ở cự li gần, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ngắm nhìn thôi chứ chưa thực sự muốn chạm vào điều đẹp đẽ đó. Phải chăng tôi sợ rằng mình sẽ làm hư hao cái đẹp. Hay là bởi những thứ đẹp bao giờ cũng có cái gì đó che chắn bảo vệ, giống như hoa hồng thì luôn có gai. Tôi sợ những mảnh sắc nhọn ấy lại đâm vào tay mình, đâm vào tay nhưng khiến tim tôi chảy máu...
Thôi kệ. Có lẽ tôi nên để số phận quyết định. Nếu có duyên, bầu trời trong ảnh sẽ không xa vời nữa... Ngày trước, tôi cũng từng có một bầu trời như thế, nhưng ngày ấy trời nắng, tôi còn quá vô tư nên chưa biết giữ gìn bầu trời của mình. Khi nắng tắt, u ám cũng kéo về, cuối cùng thứ còn lại là màn đêm. Nếu bầu trời của tôi xuất hiện một lần nữa, hi vọng đó sẽ là bầu trời của cơn mưa đầu mùa. Bởi mưa đầu mùa, nếu nhẹ nhàng thì sẽ xuất hiện cầu vồng, mang theo nắng, nếu xối xả thì sau mưa đất trời cũng sẽ được gột rửa mọi muộn phiền và trở nên tươi tắn hơn. Cuối cùng, kết thúc vẫn là tốt đẹp.
À mà...tôi vẫn chưa biết tên anh!
5. Những ngày chủ nhật sau đó, tôi luôn đến sớm 5 phút chờ em, còn em luôn đúng giờ. Tôi luôn gọi sẵn 2 tách cà phê loại em thường uống và chúng tôi vẫn chỉ im lặng nhấm nháp vị khói đắng dìu dịu, thưởng thức loại nhạc cổ điển đặc trưng của quán. Đôi khi chúng tôi cũng có nói với nhau vài ba câu, nhưng hầu hết là về những thứ vu vơ. Tôi phát hiện ra mình thích nhìn em ở cự li gần. Cái cảm giác này hạnh phúc và sung sướng hơn những lúc tôi dặn lòng mình chỉ nên nhìn ngắm em từ xa. Tôi biết trái tim em ngang dọc sẹo. Và tôi từng nghĩ có lẽ nên đợi ai đó bước ra hẳn khỏi trái tim em, tôi sẽ bước vào. Nhưng cảm giác này là gì đây?
Em ngồi trước mặt tôi, ánh mắt và đôi mi dài vẫn hướng ra phía khung cửa sổ trắng có treo mấy giò lan tím, có vài dải mây vắt ngang qua bờ vai biếc của bầu trời. Em suy nghĩ điều gì mà đôi lúc lại cười một mình vu vơ vậy? Vị khói đắng dìu dịu có làm ấm trái tim em không mà sao má em lại hồng? Tôi ngồi đây, trước mặt em, chăm chú nhìn em nhưng em lại thản nhiên như thể đang ngồi một mình ở chiếc bàn của em đằng kia vậy. Giống như thể trước mặt tôi là một vách ngăn vô hình, cả hai rất gần nhưng lại không thể chạm vào nhau...Bỗng dưng, tôi tự đặt cho mình những dấu hỏi. Tôi muốn gì? Trái tim tôi muốn gì? Tại sao lại có bức ngăn vô hình đó? Tại sao em chỉ đến gần để ngắm nhìn mà chưa đưa tay ra để chạm vào? ..Hay tại tôi chưa bao giờ dũng cảm và cứ mãi đứng yên?...
Đã ba chủ nhật như thế trôi qua. Chúng tôi cứ gặp nhau lặng lẽ và ra về lặng lẽ trong nụ cười... Hôm nay cũng vậy. Tôi quay đi khi nhìn thấy bóng em đã khuất sau cửa xe bus. Thôi kệ. Có lẽ nên để mọi việc diễn ra tự nhiên. Tôi sẽ bước đến thật gần em vào ngày nào đó mà cả tôi và em đều không chuẩn bị trước điều gì cả. Một cuộc gặp không sắp đặt và không hẹn trước sẽ thú vị hơn. Tôi nghĩ rằng, khi ấy tôi sẽ có nhiều can đảm hơn là cứ ngồi trước mặt em trong một không gian chật chội, lặp lại và đơn điệu như quán cà phê này.
...Bỗng nhiên tôi sực nhớ, tôi chưa hề biết tên em...
6. Cơn mưa đầu mùa kéo theo không nhiều mây nên bầu trời không u ám lắm. Tôi bắt gặp cơn mưa khi vừa bước ra từ một hiệu sách cũ nho nhỏ ở góc một con phố vắng vẻ trông hơi buồn kiểu cổ điển. Cơn mưa bất chợt làm tôi lóng ngóng một lúc, rồi quyết định đứng trú tạm dưới mái hiên của hiệu sách. Tôi đeo headphone và bật đi bật lại ca khúc " So fell autumn rain" trong play list. Mỗi khi mưa, tôi thích nghe bài này. Như một sự gột rửa tâm hồn.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến cái suy nghĩ vơ vẩn của mình cách đây vài hôm, rằng tôi muốn sẽ gặp được bầu trời của tôi trong một cơn mưa đầu mùa. Và tôi bật cười vì điều đó.
...Chiếc ô màu cam phía cuối con phố nổi bật giữa màu xám tro của trời đất khiến tôi chú ý. Cái dáng người quen quen, dáng đi quen quen làm tôi tò mò. Và đến khi chiếc ô đến gần, để lộ hơn một nửa khuôn mặt hơi ngạc nhiên của người đang cầm nó. Tôi đứng sững khi anh bước tới, một cách không e ngại, giống như anh đã đoán được trước mọi chuyện, miệng mỉm cười:
- Chào em. Muốn đi chung chứ? Anh là Thiên Thanh, và đang muốn ngắm mưa ở cự li gần cùng ai đó.
7. Tôi cần mua một cuốn tiểu thuyết của Quỳnh Giao, nhưng tìm khắp các nhà sách mà không chỗ nào có cả. Vậy nên tôi đành lang thang ở vài hiệu sách cũ. Khi đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, bất chợt trông thấy một chiếc ô màu cam, bỗng dưng tôi nảy ra ý định sẽ tặng chiếc ô ấy cho em. Thành phố sắp vào mùa mưa, và tôi nghĩ rằng nếu em cầm nó đi giữa màu xám tro của phố phường thì hẳn rằng sẽ rất nổi bật. Tôi thích thú khi nghĩ đến điều đó và quyết định mua chiếc ô màu cam ấy.
Đi qua thêm vài con phố, trời bỗng bất chợt đổ cơn mưa. Mưa đầu mùa không nặng hạt và cũng không khiến bầu trời u ám lắm. Tôi bước chậm hơn. Hẳn là ngày mai, nếu sức khỏe không tốt tôi sẽ ốm ngay, nhưng có mấy khi được ngắm nhìn cơn mưa ở cự li gần đến vậy, khi tôi đứng giữa nó. Tôi bật ô và đi theo cảm tính. Có lẽ sẽ chẳng có hiệu sách cũ nào còn giữ cuốn tiểu thuyết cũ mà tôi cần nữa.
Giữa thành phố ồn ào, bỗng nhiên có một con phố mang hơi hướng cổ điển và đẹp lạ. Mưa giăng những sợi lạt mềm làm con phố trông ảo như tranh. Tôi bước từng bước lạ lẫm, sâu dần vào trong con phố. Cho đến khi ngước lên và ngạc nhiên. Em đứng đó, trước mái hiên của một hiệu sách cũ, tai đeo headphone, miệng lẩm nhẩm một giai điệu rất quen. Em cũng ngước lên nhìn tôi, đôi mắt sững sờ nhưng thích thú. Có khi nào là ông trời sắp đặt? Tôi bỗng nhớ đến suy nghĩ của mình cách đây vài hôm. Hẳn là ông trời sắp đặt rồi! Nếu vậy, còn ngần ngừ gì mà tôi không tiến tới? Thê nên tôi bước đến, mỉm cười:
- Chào em. Muốn đi chung chứ? Anh là Thiên Thanh, và đang muốn ngắm mưa ở cự li gần cùng ai đó.
Thật bất ngờ, em tháo headphone rồi chợt cười rất tươi, như thể em đã đoán trước và đang chờ đợi sự xuất hiện của tôi:
- Chào anh! Em là Hạ Vũ. Đừng chỉ ngắm mưa ở cự li gần. Chạm tay vào sẽ hạnh phúc hơn nhiều đấy!
Tôi đưa tay ra, và em nắm lấy.
Hạ Vũ ư? Cơm mưa đầu mùa! Hẳn không phải là ngẫu nhiên đâu, nhỉ!
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Jin Na Meo.
Tags:
Blog radio
Trung thu 1988
Tôi là một cô bé 4 tuổi, lúc ấy tôi thực sự chưa hiểu Trung Thu là gì, chỉ biết hôm đó bố đón tôi từ nhà trẻ về rất sớm, bố bảo tôi: “hôm nay con sẽ đi phá cỗ trung thu đấy”. “Phá - cỗ” hai từ ấy thực sự gợi lên trong tâm trí của một đứa trẻ sự háo hức và tò mò. Đến tối tôi mới thật sự biết phá cỗ là như thế nào… Đèn lồng, đèn ông sư, đèn ông sao, những chiếc bánh nướng bánh dẻo hình cá chép, hình đàn lợn, những chú chó kết bằng múi bưởi, những chiếc đèn kéo quân… Tất cả thật lung linh trong ánh mắt và cái cười ngoác miệng của tôi và những đứa trẻ hàng xóm. Trung thu đầu tiên còn giữ lại trong ký ức của tôi là như vậy đó…
Trung thu 1990
Tôi đã biết cứ mỗi độ bà, mẹ và các cô chuẩn bị những trái bưởi rám nắng để tết những chú chó ngộ nghĩnh hay khi bà nội cắt giấy màu từ những mẩu giấy gói hương, giấy bạc từ các bao thuốc cũ để làm tai, làm mắt trang trí cho những quả bưởi… Ấy là khi mùa trung thu đã về. Bỗng thấy rưng rưng như vừa mới hôm qua thôi, khi bà còn ở bên chúng tôi và làm cho chúng tôi những chú thỏ ngộ nghĩnh bằng mảnh giấy màu ấy. Đây cũng là năm trung thu bố tôi đi công tác nước ngoài vắng nhà, là năm trung thu tôi đã học vỡ lòng chuẩn bị vào lớp 1. Tối trung thu hôm ấy trong khi lũ trẻ hàng xóm ùa ra với đội múa lân trong tiếng trống “tùng dinh dinh” vang dội khắp con phố nhỏ… là lúc tôi ngồi bên mẹ và đang cố nặn ra những dòng viết nắn nót nhất: Thư gửi bố! Hai mẹ con “đánh vật” với nhau một hồi tôi cũng hoàn thành lá thư, chữ tôi viết to như gà mái mẹ, “lá thư” chỉ có khoảng hai ba dòng gì đó khoe con đã biết viết bằng bút chì thôi, lá thư ấy bây giờ không biết đã úa màu ở một góc nào đó nhưng nó vẫn còn sống động lắm trong trí nhớ của tôi…
Trung thu 1998
Tôi đã thành một cô gái nhỏ rồi đấy, cứ mỗi độ trung thu là chúng tôi lại háo hức phân công nhau mỗi đứa mang theo thứ gì đó, bánh nướng, bánh dẻo, hoa quả, bánh kẹo, nước ngọt… đến sân thượng nhà một đứa để liên hoan trung thu. Dưới ánh trăng sáng lồng lộng chúng tôi cười đùa vô tư trong sáng, những rung động đầu đời, những câu chuyện không đầu không cuối, những tràng cười giòn tan cứ cuốn nhau đi theo thời gian, tối muộn rồi bố mẹ nháo nhác gọi điện tìm mới lục tục kéo nhau về… Bây giờ những người bạn ấu thơ ấy chúng tôi chỉ thường xuyên gặp gỡ và trò chuyện qua FaceBook, có ai còn nhớ những kỷ niệm xưa…
Trung thu 2002
Tôi đã là một tân sinh viên rồi! Trong niềm vui và hãnh diện của bất kỳ cô cậu học trò nào thời ấy khi đã trở thành sinh viên, chúng tôi dành cho mình những khoảng thời gian xả hơi thật sự trước khi bước vào một quãng đường mới mà có lẽ chính đêm trung thu 2002 là một dấu ấn quan trọng không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi!
Viết cho Trung thu 2012 sắp tới,
Tôi đang mỉm cười viết những dòng này khi những ký ức tự nhiên ùa về và những giọt nước mắt của hạnh phúc cũng tự nhiên chảy theo từng ký ức nhỏ bé.
Đã 10 năm trôi qua từ trung thu năm ấy - trung thu 2002 – dấn ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi, đến giờ tôi đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc bên chồng và cậu con trai tuổi rưỡi. Như sự chảy trôi của thời gian, chúng tôi cũng đang cố gắng bằng tất cả tình yêu thương của mình để có thể mang lại cho con những ký ức đẹp như những gì mình đã có!
Và hôm nay tôi muốn cám ơn trung thu của 10 năm trước - đêm rằm tháng 8 tròn trịa vầng trăng, lai láng thứ ánh sáng vàng lãng mạn 2002 đã cho tôi gặp một nửa của mình. 10 năm bên nhau, chúng tôi luôn trân trọng từng ngày bên nhau và cố gắng để yêu thương mỗi ngày. Bên nhau chúng tôi được cùng làm những công việc mình yêu thích, được cùng nhau chăm chút sóc bố mẹ và gia đình nhỏ của mình, được cùng sẻ chia những khoảnh khắc vui buồn cuộc sống mang lại.
Tôi đang vừa viết, vừa ngoác miệng mỉm cười mà thấy rưng rưng nước mắt – những giọt nước mắt của hạnh phúc. Tôi biết rằng mình đã là một người cực kỳ may mắn thì mới lưu giữ được những ký ức đẹp như vậy.
Tự khi nào chúng tôi luôn nhắc mình: “Sống là chắt chiu niềm vui từ những điều giản dị của cuộc sống để được an vui” vậy thôi! Bất kể lúc nào, khi có một điều ước tôi cũng chỉ muốn cám ơn cuộc sống và ước duy nhất một điều là “sức khỏe” để có thể mang lại cho gia đình và những người thân yêu bên mình niềm hạnh phúc, niềm vui từ những điều giản dị nhất của cuộc sống!
Cám ơn cuộc sống, cám ơn gia đình thân yêu, cám ơn những đêm trung thu tràn đầy kỷ niệm tròn vành vạnh như vầng trăng vàng kỳ diệu ấy đã mang đến cho tôi những điều “kỳ diệu nhỏ bé” của cuộc sống, trước đây, hôm nay, và sẽ rất nhiều trung thu sau này nữa nhé!
Truyện ngắn: Khi anh thật gần bên em - chuyển thể từ Mưa đầu mùa - Thính giả Ninja Meo
1. Tôi biết em có cảm tình với tôi bởi em hay đưa ống kính máy ảnh của mình về hướng tôi khi tôi không để ý, em hay làm như vô tình đi ngang qua sân bóng rổ mỗi khi tôi tập, đứng lại nhìn vài giây rồi đi, và bởi vì cái cách em tỏ thái độ với tôi, xã giao một cách chừng mực và lạnh-lùng-một-cách-chừng-mực.
Tôi thích đôi mắt của em. Đó là cả một bầu trời đầy những điều bí ẩn. Em hay lang thang chụp ảnh. Em chụp mọi thứ, và mọi thứ khi vào ống kính của em đều đẹp lạ lùng. Em hay lẩm nhẩm hát một mình những giai điệu xáo trộn bởi nhiều bài hát. Tôi đã hơn một lần bật cười vì cái thói quen ấy của em, khi nghe những giai điệu cứ đập tứ tung vào nhau. Tuy nhiên, em hát hay. Em biết chơi cả piano lẫn guitar. Và cứ mỗi lần em ngồi trong câu lạc bộ của trường ôm đàn hát trước mọi người, tôi lại không thể rời mắt khỏi em được. Khi em hát và chụp ảnh, em là một người khác hẳn con người mà tôi và mọi người vẫn thấy.
Tôi thường dành riêng một ngày chủ nhật để đi theo em. Đơn giản chỉ để biết hôm ấy em chụp những gì, có uống loại cà phê như mọi ngày không. Đương nhiên, tôi giữ một khoảng cách đủ xa mà tôi cho rằng em sẽ không phát hiện được tôi.
2. Tôi biết anh có cảm tình với tôi. Bằng cái cách anh nhìn tôi khi tôi hát, cái cách anh cố gắng ghi một bàn vào rổ khi tôi dừng lại vài giây chỉ để nhìn giọt mồ hôi trên trán anh, và bằng cái cách anh chấp nhận sự lạnh-lùng-một-cách-chừng-mực của tôi.
Tôi thích màu mắt anh.Màu cà phê sữa.Tôi bị ám ảnh màu mắt đó bởi người được gọi là mối tình đầu. Nhưng màu cà phê sữa trong đôi mắt anh không có vị ngọt ngào như người ấy mà có vị khói, vị đắng dìu dịu, giống như loại cà phê tôi thích uống.
Tôi biết anh hay theo tôi những ngày chủ nhật. Và hơn một lần tôi đã lén cười vì sự ngốc nghếch của anh.Tại sao anh lại nghĩ rằng khoảng cách như thế có thể làm tôi không phát hiện ra anh nhỉ?Trong vai trò là một người giấu mình, anh thật tệ. Nhưng trong vai trò là một người con trai chân thành, anh đã gần đến được trái tim tôi...Tuy nhiên, một trái tim đã bị vỡ đôi lần, dù đã được chủ của nó cố gắng hàn gắn, làm lành bằng mọi cách, thì những vết rạn cũ vẫn hằn sâu. Tôi thì không chắc anh có thể chữa lành chúng. Tôi sợ anh đến gần rồi lại vô tình làm vỡ những mảnh cũ...Đó là lí do cho thái độ lạh-lùng-một-cách-chừng-mực của tôi.
3. Em ngồi chỗ cũ. Bên cạnh một ô cửa sổ sơn trắng nhìn ra khoảng trời lấp lánh ngọc bích. Nắng chiếu nửa khuôn mặt em làm mắt em nheo nheo, đôi môi mỏng hồng hồng bỗng nhiên nhoẻn cười bí mật. Người phục vụ bê tách cà phê đặt xuống trước mặt tôi và bất ngờ đặt tiếp một tách nữa xuống chỗ đối diện với tôi. Tôi chưa kịp nói gì, anh ta đã cúi chào và đi vào trong mất. Tôi xoay người lại cố gọi với theo anh ta để nhắc rằng tôi chỉ gọi có một tách, nhưng anh ta làm như không nghe. Tôi bất lực quay lưng lại và giật thót mình. Em ngồi trước mặt tôi, chống cằm nhìn thẳng vào mắt tôi và cười một cách bí mật:
- Anh không làm thám tử được đâu! Đừng cố.
- Em nói gì vậy...
Tôi gãi đầu ấp úng, mặt nóng lên. Em vẫn thản nhiên, ngả người ra sau ghế, em cười:
- Hôm nay là ngày chủ nhật thứ 12 anh theo dõi em rồi nhé.
Tôi ngạc nhiên và lúng túng trước ánh mắt của em. Người tôi cứng đơ và miệng tôi không thể mở ra để nói thêm lời nào được. Em vẫn giữ nụ cười đó:
- Đừng nói gì cả. Hãy yên lặng nghe nhạc và tận hưởng buổi sáng đẹp trời!
Nói rồi em nhấc khẽ tách cà phê của mình và kê lên miệng, ánh mắt em cũng hướng về chỗ khác.
Tim tôi đập nhẹ trở lại. Vậy là sự giấu mặt của tôi đã bị bại lộ ngay từ lần đầu tiên. Và bây giờ em đang ngồi trước mặt tôi. Tại sao em không chờ đến lúc tôi tiến về phía em mà lại chủ động đến chỗ nấp của tôi trước? Tôi không nói ra những suy nghĩ của mình mà chỉ lén nhìn em. Nhưng dường như em đọc được những gì tôi nghĩ. Bỗng nhiên em quay lại, nhoẻn cười:
- Lần sau anh không cần nấp, em sẽ ngồi bàn này với anh. Dù gì anh cũng sẽ chẳng bao giờ sang bàn bên đó. Nhớ gọi hộ em một tách khi anh đến. Chắc em khỏi cần nói loại nào nhỉ?
Tôi đặt tách cà phê của mình xuống bàn. Bây giờ tôi đã đủ bình tĩnh và bắt đồi nhìn thẳng vào em:
- Tại sao em biết anh sẽ không bao giờ sang?
Em chống cằm, nhìn tôi một chút rồi cười:
- Đôi mắt anh nói vậy! ...Vả lại, anh giống như một người thích chụp ảnh bầu trời.
- Một người thích chụp ảnh bầu trời?
- Đúng. Chỉ muốn chiêm ngưỡng cái đẹp từ xa, qua lăng kính của mình mà chưa bao giờ khát khao chạm đến. Em thì khác, em luôn thích nhìn cái đẹp ở cự li thật gần.
Em lại nhấc tách cà phê lên và nhìn ra hướng khác. Kể từ lúc đó, tôi và em im lặng cho đến khi chúng tôi rời khỏi quán cà phê.
Câu nói của em làm tôi suy nghĩ nhiều. Có phải em có điều gì muốn nói với tôi chăng?
4. Tôi đã chủ động tiến về phía anh. Tuy nhiên tôi vẫn giữ mọi thứ ở mức chừng mực. Chỉ là vì tôi muốn thấy nét mặt anh khi bị phát hiện mà thôi. Tôi nhận ra rằng, khoảng cách xa không phải chỉ vì một trái tim vẫn còn dọc ngang nhiều sẹo, mà còn bởi vì mọi thứ vẫn đứng yên. Anh vẫn đứng yên, và chỉ muốn đứng yên ngắm nhìn bầu trời chứ chưa thực sự muốn chạm đến. Còn tôi là bầu trời.
Tôi đã quyết định đến gần người chụp ảnh bầu trời, đủ gần để anh bị bất ngờ và nhận ra một điều gì đó tôi cũng chẳng rõ. Tôi không biết bản thân mình muốn gì, cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì. Có lẽ, nếu anh là một người thích chụp ảnh bầu trời, chỉ muốn ngắm bầu trời từ xa mà chưa có khát khao chạm đến, thì tôi, một người thích ngắm nhìn cái đẹp ở cự li gần, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ngắm nhìn thôi chứ chưa thực sự muốn chạm vào điều đẹp đẽ đó. Phải chăng tôi sợ rằng mình sẽ làm hư hao cái đẹp. Hay là bởi những thứ đẹp bao giờ cũng có cái gì đó che chắn bảo vệ, giống như hoa hồng thì luôn có gai. Tôi sợ những mảnh sắc nhọn ấy lại đâm vào tay mình, đâm vào tay nhưng khiến tim tôi chảy máu...
Thôi kệ. Có lẽ tôi nên để số phận quyết định. Nếu có duyên, bầu trời trong ảnh sẽ không xa vời nữa... Ngày trước, tôi cũng từng có một bầu trời như thế, nhưng ngày ấy trời nắng, tôi còn quá vô tư nên chưa biết giữ gìn bầu trời của mình. Khi nắng tắt, u ám cũng kéo về, cuối cùng thứ còn lại là màn đêm. Nếu bầu trời của tôi xuất hiện một lần nữa, hi vọng đó sẽ là bầu trời của cơn mưa đầu mùa. Bởi mưa đầu mùa, nếu nhẹ nhàng thì sẽ xuất hiện cầu vồng, mang theo nắng, nếu xối xả thì sau mưa đất trời cũng sẽ được gột rửa mọi muộn phiền và trở nên tươi tắn hơn. Cuối cùng, kết thúc vẫn là tốt đẹp.
À mà...tôi vẫn chưa biết tên anh!
5. Những ngày chủ nhật sau đó, tôi luôn đến sớm 5 phút chờ em, còn em luôn đúng giờ. Tôi luôn gọi sẵn 2 tách cà phê loại em thường uống và chúng tôi vẫn chỉ im lặng nhấm nháp vị khói đắng dìu dịu, thưởng thức loại nhạc cổ điển đặc trưng của quán. Đôi khi chúng tôi cũng có nói với nhau vài ba câu, nhưng hầu hết là về những thứ vu vơ. Tôi phát hiện ra mình thích nhìn em ở cự li gần. Cái cảm giác này hạnh phúc và sung sướng hơn những lúc tôi dặn lòng mình chỉ nên nhìn ngắm em từ xa. Tôi biết trái tim em ngang dọc sẹo. Và tôi từng nghĩ có lẽ nên đợi ai đó bước ra hẳn khỏi trái tim em, tôi sẽ bước vào. Nhưng cảm giác này là gì đây?
Em ngồi trước mặt tôi, ánh mắt và đôi mi dài vẫn hướng ra phía khung cửa sổ trắng có treo mấy giò lan tím, có vài dải mây vắt ngang qua bờ vai biếc của bầu trời. Em suy nghĩ điều gì mà đôi lúc lại cười một mình vu vơ vậy? Vị khói đắng dìu dịu có làm ấm trái tim em không mà sao má em lại hồng? Tôi ngồi đây, trước mặt em, chăm chú nhìn em nhưng em lại thản nhiên như thể đang ngồi một mình ở chiếc bàn của em đằng kia vậy. Giống như thể trước mặt tôi là một vách ngăn vô hình, cả hai rất gần nhưng lại không thể chạm vào nhau...Bỗng dưng, tôi tự đặt cho mình những dấu hỏi. Tôi muốn gì? Trái tim tôi muốn gì? Tại sao lại có bức ngăn vô hình đó? Tại sao em chỉ đến gần để ngắm nhìn mà chưa đưa tay ra để chạm vào? ..Hay tại tôi chưa bao giờ dũng cảm và cứ mãi đứng yên?...
Đã ba chủ nhật như thế trôi qua. Chúng tôi cứ gặp nhau lặng lẽ và ra về lặng lẽ trong nụ cười... Hôm nay cũng vậy. Tôi quay đi khi nhìn thấy bóng em đã khuất sau cửa xe bus. Thôi kệ. Có lẽ nên để mọi việc diễn ra tự nhiên. Tôi sẽ bước đến thật gần em vào ngày nào đó mà cả tôi và em đều không chuẩn bị trước điều gì cả. Một cuộc gặp không sắp đặt và không hẹn trước sẽ thú vị hơn. Tôi nghĩ rằng, khi ấy tôi sẽ có nhiều can đảm hơn là cứ ngồi trước mặt em trong một không gian chật chội, lặp lại và đơn điệu như quán cà phê này.
...Bỗng nhiên tôi sực nhớ, tôi chưa hề biết tên em...
6. Cơn mưa đầu mùa kéo theo không nhiều mây nên bầu trời không u ám lắm. Tôi bắt gặp cơn mưa khi vừa bước ra từ một hiệu sách cũ nho nhỏ ở góc một con phố vắng vẻ trông hơi buồn kiểu cổ điển. Cơn mưa bất chợt làm tôi lóng ngóng một lúc, rồi quyết định đứng trú tạm dưới mái hiên của hiệu sách. Tôi đeo headphone và bật đi bật lại ca khúc " So fell autumn rain" trong play list. Mỗi khi mưa, tôi thích nghe bài này. Như một sự gột rửa tâm hồn.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến cái suy nghĩ vơ vẩn của mình cách đây vài hôm, rằng tôi muốn sẽ gặp được bầu trời của tôi trong một cơn mưa đầu mùa. Và tôi bật cười vì điều đó.
...Chiếc ô màu cam phía cuối con phố nổi bật giữa màu xám tro của trời đất khiến tôi chú ý. Cái dáng người quen quen, dáng đi quen quen làm tôi tò mò. Và đến khi chiếc ô đến gần, để lộ hơn một nửa khuôn mặt hơi ngạc nhiên của người đang cầm nó. Tôi đứng sững khi anh bước tới, một cách không e ngại, giống như anh đã đoán được trước mọi chuyện, miệng mỉm cười:
- Chào em. Muốn đi chung chứ? Anh là Thiên Thanh, và đang muốn ngắm mưa ở cự li gần cùng ai đó.
7. Tôi cần mua một cuốn tiểu thuyết của Quỳnh Giao, nhưng tìm khắp các nhà sách mà không chỗ nào có cả. Vậy nên tôi đành lang thang ở vài hiệu sách cũ. Khi đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, bất chợt trông thấy một chiếc ô màu cam, bỗng dưng tôi nảy ra ý định sẽ tặng chiếc ô ấy cho em. Thành phố sắp vào mùa mưa, và tôi nghĩ rằng nếu em cầm nó đi giữa màu xám tro của phố phường thì hẳn rằng sẽ rất nổi bật. Tôi thích thú khi nghĩ đến điều đó và quyết định mua chiếc ô màu cam ấy.
Đi qua thêm vài con phố, trời bỗng bất chợt đổ cơn mưa. Mưa đầu mùa không nặng hạt và cũng không khiến bầu trời u ám lắm. Tôi bước chậm hơn. Hẳn là ngày mai, nếu sức khỏe không tốt tôi sẽ ốm ngay, nhưng có mấy khi được ngắm nhìn cơn mưa ở cự li gần đến vậy, khi tôi đứng giữa nó. Tôi bật ô và đi theo cảm tính. Có lẽ sẽ chẳng có hiệu sách cũ nào còn giữ cuốn tiểu thuyết cũ mà tôi cần nữa.
Giữa thành phố ồn ào, bỗng nhiên có một con phố mang hơi hướng cổ điển và đẹp lạ. Mưa giăng những sợi lạt mềm làm con phố trông ảo như tranh. Tôi bước từng bước lạ lẫm, sâu dần vào trong con phố. Cho đến khi ngước lên và ngạc nhiên. Em đứng đó, trước mái hiên của một hiệu sách cũ, tai đeo headphone, miệng lẩm nhẩm một giai điệu rất quen. Em cũng ngước lên nhìn tôi, đôi mắt sững sờ nhưng thích thú. Có khi nào là ông trời sắp đặt? Tôi bỗng nhớ đến suy nghĩ của mình cách đây vài hôm. Hẳn là ông trời sắp đặt rồi! Nếu vậy, còn ngần ngừ gì mà tôi không tiến tới? Thê nên tôi bước đến, mỉm cười:
- Chào em. Muốn đi chung chứ? Anh là Thiên Thanh, và đang muốn ngắm mưa ở cự li gần cùng ai đó.
Thật bất ngờ, em tháo headphone rồi chợt cười rất tươi, như thể em đã đoán trước và đang chờ đợi sự xuất hiện của tôi:
- Chào anh! Em là Hạ Vũ. Đừng chỉ ngắm mưa ở cự li gần. Chạm tay vào sẽ hạnh phúc hơn nhiều đấy!
Tôi đưa tay ra, và em nắm lấy.
Hạ Vũ ư? Cơm mưa đầu mùa! Hẳn không phải là ngẫu nhiên đâu, nhỉ!
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Jin Na Meo.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét