Home » Archives for tháng 12 2012
Yêu anh theo cách mù quáng của em
21:44 |Có hai người rất yêu nhau.
Một ngày nọ họ chia tay.
***
Chàng trai không buồn.
Cô gái cũng chẳng thở than.
Họ âm thầm giấu nỗi buồn sau hơi men cay. Nước mắt cứ thế mà rơi... nhạt nhòa trong màn đêm...Cứ như thể họ chưa từng yêu nhau. Cứ như tình yêu của họ chưa từng tồn tại. Cứ như sự chia ly này chính là một lựa chọn hoàn hảo cho tình yêu của họ.
I cry silently
I cry inside of me
I cry hopelessly
Cause I know I'll never breathe your love again
I cry
Cause you're not here with me
I cry
Cause I'm lonely as can be
I cry hopelessly
Cause I know I'll never breathe your love again
5 tháng sau khi chia tay...
Vào một ngày mưa tầm tã, chàng trai điện thoại cho cô gái.
"Em... có thể gặp anh vào ngày mai không?"
"..."
"Tất nhiên là có!"
Họ gặp nhau vào sinh nhật lần thứ 24 của anh ấy. Và đã bên nhau như một đôi tình nhân.
Vào lúc 12 giờ, trước cổng nhà cô gái, anh đặt lên môi cô một nụ hôn tạm biệt.
Từ đó, họ không bao giờ gặp lại nhau.
"Đối với một tình yêu vô vọng, chỉ có thể níu kéo tạm thời bằng hạnh phúc chắp vá"
***
Một năm trôi qua, cô vẫn ôm ấp những hoài niệm về mối tình xưa cũ. Anh thì đã trải qua rất nhiều cuộc tình.
Cũng vào một ngày mưa tầm tã, anh gọi cho cô, và vẫn là lời đề nghị như xưa, cô vẫn đồng ý.
Họ lại bên nhau cả ngày.
Cuối ngày, anh lại đặt lên môi cô một nụ hôn tạm biệt.
"Không cách nào có thể thay đổi thói đa tình cố hữu của một người đàn ông. Cho dù là nước mắt và nỗi khổ tâm của người phụ nữ họ yêu thật sự"
***
Năm anh 26 tuổi, họ lại tiếp tục gặp nhau vào sinh nhật của anh.
Công ty của gia đình anh liên tục nhận được nhiều hợp đồng lớn.
Ngày càng có nhiều bóng hồng vây quanh anh.
Còn cô, vẫn không cách nào có thể quên được anh.
Họ vẫn gặp gỡ và tạm biệt như thường lệ.
***
Năm anh 27 tuổi, sự nghiệp của anh ngày càng đi lên. Trong mắt của mọi người, anh là vị phó giám đốc trẻ tuổi tài cao.
Anh yêu một cô gái xinh đẹp do gia đình giới thiệu. Một tình yêu môn đăng hộ đối. Một đám cưới đã được định sẵn trong tương lai.
Anh khoe với cô điều đó trong ngày sinh nhật thứ 27.
Cô vẫn cười nhạt và chúc mừng anh.
Cô đã từ chối rất nhiều người đàn ông, chỉ vì cô còn yêu anh.
Đêm đó, sau khi chia tay anh ở trước cổng nhà, cô đã khóc hết cả nước mắt.
"Cô đã đánh đổi cả thế giới để giữ tình yêu đó trong tim, còn anh, anh đánh đổi tình yêu của cô chỉ để đổi lại những cuộc tình phù du"
***
Cứ mỗi năm trôi qua, họ lại âm thầm gặp nhau vào ngày sinh nhật của anh. Dù đã có một người vợ tương lai, anh vẫn luôn muốn cô là người ở cạnh mình vào ngày sinh nhật.
Anh không bao giờ hỏi cô đã có tình yêu mới hay chưa. Bởi anh biết dù có thế nào, có ở bên ai, cô sẽ vẫn luôn hướng về anh, anh thấy điều đó trong đôi mắt của cô.
Một ngày không bao giờ đủ để hai người kể hết về cuộc sống 1 năm của mình. Anh thường là người kể, và cô thường là người nghe. Cô chỉ im lặng chăm chú lắng nghe từng lời người đàn ông mà mình yêu tha thiết kể ra.
"Có lẽ đối với anh, cô chỉ là một ai đó. Nhưng đối với cô thì anh lại là cả thế giới này. Ngu ngốc, quả là ngu ngốc. Cô chỉ có thể trách bản thân mình quá mù quáng"
***
Một thời gian sau, anh có người yêu mới, vẫn là một cô gái môn đăng hộ đối.
Anh kể cho cô nghe điều này vào lần sinh nhật thứ 29 của mình.
Cô vẫn chỉ cười nhạt và chúc mừng.
Trước khi tạm biệt anh, cô yêu cầu anh hãy ôm cô thật chặt, như ngày xưa anh đã từng ôm cô .
Nhìn dáng dấp nhỏ bé quay lưng đi trong màn đêm, trong lòng anh dâng lên một cảm giác xót xa. Trước đây, anh đã từng ôm cô trong vòng tay, hứa sẽ không bao giờ buông tay cô, cho đến ngày cô buông tay anh.
Nhưng cái thói trăng hoa đã ăn sâu vào máu thịt của anh, hết lần này đến lần khác, anh làm tổn thương cô. Cô có thể vì anh mà chịu đau, nhưng cô không biết mình có thể chịu được đến bao giờ.
Cuối cùng, cô quyết định giữ chút kiêu hãnh còn sót lại.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, lí do anh muốn gặp cô vào sinh nhật là chỉ để làm cô đau khổ. Anh muốn cho cô thấy mình đã thành công và hạnh phúc như thế nào.
Và cũng vì anh không thể quên cô. Nhưng có lẽ tình yêu đó quá nhỏ bé so với cái tôi và sự ích kỉ trong anh.
Trước ngày sinh nhật tuổi 30 của anh, anh dẫn cô người yêu đi chọn nhẫn cưới.
Nhìn những chiếc nhẫn sang trọng sau lớp tủ kính giăng đèn sáng lóa, anh lại chùn lòng.
Cô từng nói với anh rằng, cô không thích làm người yêu, cô chỉ thích làm vợ. Bởi, làm vợ thì có thể giữ chặt được anh hơn. Cô còn nói đùa, nếu muốn cưới được cô về, anh nhất định phải cầu hôn bằng một chiếc nhẫn thật đắt tiền.
***
Sinh nhật lần thứ 30, họ lại gặp nhau. Anh không muốn họ phải âm thầm gặp gỡ nhau như thế này nữa.
Anh quyết định sẽ cầu hôn cô, người con gái đã đợi anh, dõi theo anh suối 6 năm trời. Anh biết là anh yêu cô. Anh biết là cô cũng yêu anh. Anh không muốn bản thân phải hối hận.
"Minh à, anh biết là em sẽ rất bất ngờ... em có đồng ý làm vợ anh không?"
Cô bất ngờ nhìn anh, rồi lặng lẽ đặt bàn tay mình đặt lên mặt bàn, một chiếc nhẫn bạch kim lóe sáng ở ngón áp út.
Cả hai đều im lặng một hồi lâu.
Lẽ ra anh sẽ cảm thấy rất tức giận, cảm thấy bị mất mặt nhưng tất cả những gì trong anh giờ đây chỉ là sự xót xa. Sự đau khổ đã lớn hơn lòng kiêu hãnh.
" Anh biết không, em có thể rất yêu anh, có thể vì anh mà làm tất cả nhưng em sẽ không bao giờ làm vợ anh. Anh yêu bản thân mình hơn em, thì em cũng có quyền yêu bản thân em hơn anh. Chính những ngày sinh nhật của anh đã giúp em tìm ra được lối thoát. Em sẽ không để bản thân mình bị anh làm tổn thương nữa. Em có cuộc sống của em. Vì yêu anh mà em đã bỏ qua quá bao nhiêu điều tốt đẹp..."
Chúng ta có thể yêu một người rất sâu đậm, tưởng rằng yêu đến sông cạn núi mòn, nhưng tình yêu rốt cuộc cũng chỉ như trò chơi sổ xố. Nếu may mắn có thể nhận được tấm vé độc đắc, còn không, sẽ chỉ nhận được một tờ giấy vô giá trị, xem như bỏ tiền ra mà chẳng được gì. Điều quan trọng là: dám bỏ tiền ra thì phải dám chấp nhận mất tiền.
Có nhiều thứ để đánh đổi, tại sao lại luôn là tình yêu
21:41 |"Chúng tôi đã từng nghĩ là người ta yêu mình, yêu sâm đậm nhưng thực ra chúng ta yêu bản thân mình hơn. Thoát khỏi những ràng buộc vốn có, chúng ta mới thấy mình cô độc. Có lẽ trên con đường chúng ta đi tìm kiếm tình yêu, thực ra cái mà chúng ta kiếm tìm từ đầu đến cuối chẳng qua là một góc ấm áp cho trái tim cô độc và cho cơ thể lạnh lẽo của mình mà thôi."
***
Cô bạn tôi sắp đi du học, và điều khiến cô ấy băn khoăn trước mắt là mối tình 4 năm sắp đối mặt với giây phút ly biệt. Cô ấy nói với tôi rằng, có hai sự lựa chọn, hoặc là chia tay ngay lúc này để cả hai đều không cảm thấy đau khổ, hoặc là đợi một thời gian cho cả hai trở nên nguôi ngoài dần, trái tim theo khoảng cách mà dần nguội lạnh, rồi từ từ sẽ đến lúc phải chia tay. Hỏi tại sao không tiếp tục cố gắng, đáp lại tôi chỉ là một nụ cười buồn.
Tôi có một anh bạn, phong độ, đẹp trai, nhiều tài lẻ, các em xin chết không đếm nổi, và những mối tình của anh ta thì nhiều như lá rụng từ không tên đến không nhớ nổi tên, chung quy anh ta có thể yêu, thích cảm giác yêu thương và chiều chuộng, vuốt ve cảm xúc của người khác, nhưng lại sẵn sàng để cô bạn gái một mình, vì một trận bóng đá, vì một người bạn cần giúp đỡ, hay đang dở tay AOE với vài thằng chiến hữu. Hỏi, sao không để tâm hơn vào tình yêu, đáp lại tôi chỉ là một ánh nhìn lơ đễnh.
Một cô nàng nữa, có rất nhiều người theo đuổi, đã từng trải qua vài mối tình, cô không phải kiểu con gái lăng nhăng, đùa đòi, có đôi chút đa cảm và đa tình. Người yêu cô ai cũng tốt, cũng chăm sóc chỉn chu hết mực. Nhưng cứ hễ chán, không vừa ý, hay đôi chút mệt mỏi là lại chia tay, rồi cô đơn không chịu được lại quay lại, cái vòng quay luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại, yêu, rồi lại đau, rồi lại yêu. Hỏi, sao không chân thành với tình yêu hơn, đáp lại tôi là một tiếng thở dài.
Tôi cứ tự hỏi mình rằng có nhiều thứ để đánh đổi, tại sao cứ luôn là tình yêu. Phải chăng thế hệ trẻ bây giờ không còn trân trọng và đánh đổi mọi thứ vì tình yêu như thế hệ đi trước. Như bố tôi vẫn kể rằng ông đã phải theo đuổi mẹ kiên trì lắm, qua được cửa ải của mẹ, của các anh chị em, của ông ngoại rồi của bao nhiêu vệ tinh xung quanh, ông vẫn cười đùa như là bày trận trong tam quốc, nhưng tình yêu đó bền vững và thành quả là hai đứa con xinh xắn là chúng tôi đây.
Hỏi về tình yêu, đa phần nghe những câu trả lời, yêu cho vui thôi, yêu không xác định gì, cứ yêu đi rồi để mai tính, tôi thấy bản thân mình cũng trở nên mất kiên nhẫn vì tình yêu.
Có lẽ, người ta rất cần ai đó bên mình để lấp đầy khoảng trống, nhiều hơn là để quan tâm, chăm sóc và chia sẻ-mục địch chính của tình yêu.
Cô đơn thực tế là đáng sợ vậy sao? Tôi nghĩ rằng, cũng như tình yêu, cô đơn chỉ là một thứ cảm xúc. Khi chưa quen biết hay yêu thương một ai, cảm giác cô đơn không khiến bạn khắc khoải và quặn đau như khi ai đó bước ra khỏi cuộc đời bạn, và cũng như thời điểm đến khi người ta bước ra đã quá xa và quá lâu. Yêu một ai đó cũng sẽ đến lúc bước qua khoảng thời gian lãng mạn nồng nhiệt để đi vào nốt lặng của thói quen, khi đó tình yêu cũng không khiến bạn miên man, hồi hộp hay hoan hỉ. Vậy thì cô đơn hay là yêu thương đều là do cách bạn chọn.
Khi đang cô đơn hãy suy nghĩ thật kĩ, tình yêu là một lời hứa có điều kiện bạn tự ràng buộc mình vào, dù tốt hay xấu, dở hay đều là bạn chọn, nếu không sẵn sàng, hãy chọn cô đơn. Khi chấp nhận ai đó bước vào cuộc đời mình, làm xáo trộn hay thay đổi nó theo hướng bạn không muốn, thì cũng kiên nhẫn và nỗ lực vì nó, đó là cách bạn chọn hạnh phúc của mình, chọn ràng buộc thay vì tự do, được yêu thương thay vì cô đơn. Có nhiều thứ đáng để đánh đổi hơn, khi bạn có tình yêu, đừng do dự mà hãy nắm giữ thật, sẽ không có cánh cửa nào tốt hơn nếu bạn không làm tốt mọi công việc ở căn phòng thứ nhất, khi tất cả ở sau cánh cửa cũ còn dở dang, thì những căn phòng tiếp nữa cũng chỉ là lặp lại của vết xe đổ mà thôi.
Cái gì mới là bền vững trong một tình yêu. Theo tôi, đó là niềm tin và sự đồng cảm. Người yêu tôi rất bận rộn, có nhiều niềm đam mê và thường hay lơ là tôi những lúc tôi cần, nhưng thay vào đó anh ấy quan tâm đến tất cả những gì thuộc về tôi. Sẽ chẳng thể hiểu được nếu tôi không tin tưởng anh và anh không cố gắng để tôi hiểu.
Tình yêu không phải cái gì đó quá nặng nề và khó xây dựng, với tôi, đúng nó chỉ là một tổ hợp cảm xúc, lúc này có thể là yêu sâu đậm, nhưng cũng có lúc hận hay hờ hững dửng dưng, có lẽ dễ bề tung hứng nên tình yêu khó đoán nhưng lại thu hút và khiến người người sầu muộn vì nó. Để nói rằng cố gắng thì không đúng, có lẽ phải là nỗ lực thì đúng hơn, cô đơn và yêu thương khác nhau ở chỗ này, khi cô đơn, bạn có trăm ngàn lựa chọn, với nhiều mối quan hệ, tương đương như tình yêu, không yêu cầu nỗ lực, cố gắng chỉ đơn giản là mang lại cảm xúc cho nhau, những hẹn hò, cafe, những cái nắm tay, đơn giản và không ràng buộc. Khi nỗ lực vì một ai đó, như vậy mới có thể là tình yêu, là khi bạn cho phép một người xa lạ khiến mình bận tâm, dù là đau lòng, hay hạnh phúc.
...
Hãy chân thành vì tình yêu đáng để như vậy.
Hãy cố gắng để có thể chân thành vì tình yêu.
Hãy yêu thương và trân trọng những gì chúng ta đã cố gắng cho tình yêu.
Và dù tình yêu đi đến chặng đường nào thì hãy luôn hạnh phúc vì đó là niềm yêu thương đáng có của cuộc sống.
Cuộc sống có nhiều điều để đánh đổi, hãy nhường và dành thời gian cho tình yêu, đừng bỏ lỡ.
Tiểu Xu
Tuổi thơ trong tôi
21:53 |Hồi đó, khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma, thịnh hành nhất thì chỉ có thể là truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn. Cứ luôn miệng nói " tao không sợ". Thế nhưng, tai đứa nào cũng nhét đầy bông gòn. Nghe truyện ma mà cứ cười tí tởn. Vậy mà, tiếng chó sủa cũng giật mình ngồi khóc.
***
Hú hú... mày về quê từ khi nào đó, dạo này nhìn khác hẳn ra đó nha..
- Về mấy ngày rồi, vài hôm đi lại thôi..
- Rãnh ghé nhà tao ăn cơm cháy mắm nêm ha.
- Mai tao ghé ha!
....
Chỉ nói được vài câu, một đứa bạn hàng xóm. Có nên gọi nó là " tri kỉ " hay không?? Hay là " thanh mai trúc mã"
Nhớ ngày xưa, đi đâu nó cũng lẽo đẽo theo sau. Gọi nhau í ới. Đi đâu cũng có nhau.. Vậy ư! Thời gian trôi qua nhanh quá.
Quá khứ ơi! Có trở về cùng tôi..
Tôi sinh ra tại một nơi nắng, gió khắc nghiệt. Lúc mưa thì mưa như xối xả, nắng thì cháy rát người. Dường như, khí hậu nơi đây không thể lẫn đi đâu được...Ninh Thuận.
"Quê tôi đấy! Đất nghèo Ninh Thuận
Suốt bốn mùa mưa ít, nắng nhiều
Dân vất vả cần cù, chịu khó,
Trên đồng khô ruộng lúa, vườn rau
Thị xã Phan Rang kề Quốc lộ
Có nhà hàng khách sạn, công viên.Nhiều cơ sở, tiệm buôn sầm uất
Các trẻ em hăm hở đến trường"
Tôi ở cái nơi gọi là thị trấn, nhưng mỗi lần muốn xuống phố là phải mất mấy chục cây, đường đi cồng kềnh, chẳng khác gì phi ngựa. Nhiều lúc cứ ngỡ như đang có một cuộc sống tách biệt với thế giới bên ngoài......
Nắng gió khắc nghiệt, nhiều khi cảm thấy rất ghét cái nơi mình sinh ra, mệt mõi kiếm ăn qua ngày, cuộc sống đồng ruộng, chăn bò, bắt ốc. Mơ ước, rời khỏi nơi đây, đến một nơi sầm uất, khám phá cuộc sống giàu sang, thế nhưng, bây giờ lại khao khát quê hương đến như thế.
Sống ở cái nơi gọi là nghèo về vật chất, nhưng tình cảm thì chẳng nghèo được. Vì ai cũng thương quí nhau. Có gì cũng chia sẻ, hỏi han nhau. Dường như, như thế là quá đủ rồi.
Tuổi thơ, không có cái gọi là công viên nước, không có nhiều tiền tiêu, không có quần áo đẹp, không biết rạp chiếu phim là như thế nào?...
Nhớ lúc đó, con nít lên 3 đã biết tập tành chơi trò " cô dâu, chú rễ "
"Cô dâu, chú rễ làm bể bình bông
Đổ thừa con nít..."
Đứa nào cũng nhao nhao, "tao, tao làm cô dâu cho. Để tao làm chú rễ."
Vậy mà, khi bắt cặp thì ai cũng ngại ngùng, e thẹn. Mặc đồ cô dâu bằng tấm màng bao lại, chú rể thì mượn đại cái áo sơ mi của người lớn, rồi, bái đường thành thân. Chơi vui vậy, nhưng chẳng đứa nào hiểu được ý nghĩa trọng đại của nó.
Hồi nhỏ cứ thích thề non, hẹn biển. Nói yêu ai là yêu cả đời..rồi móc ngoéo tay với nhau. Cứ thế mà tin, đứa nào cũng sợ mình sẽ phản bội lời thề, bị nhiều chuyện không hay. Nhớ lắm.
Nhớ những buổi trưa hè nắng gắt, cả đám í ới gọi nhau rủ đi tắm sông, một đám cả trai, lẫn gái. Không biết mắc cỡ là gì, trần truồng, vừa tắm, vừa cười sảng khoái.
Lúc đó, còn đang chiếu phim " Cô Gái Đại Dương". Vậy là cứ thế mà bắt chước, Chạy từ bờ sông, vừa chạy vừa kêu tên con cá voi. Nghịch lắm. Có lần tôi xém bị chết đuối, thế là sợ mọi người về mét má. Năn nỉ ỉ ôi, mấy đứa mới chịu im miệng. Thế là giấu nhẹm đến tận bây giờ.
Hồi đó, khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma, thịnh hành nhất thì chỉ có thể là truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn. Cứ luôn miệng nói " tao không sợ". Thế nhưng, tai đứa nào cũng nhét đầy bông gòn. Nghe truyện ma mà cứ cười tí tởn. Vậy mà, tiếng chó sủa cũng giật mình ngồi khóc.
Những buổi chiều tà, rủ nhau vô ruộng bắt ốc bưu, đem về luộc xả gần cả một nồi to. Cả đám bu lại, ăn không biết nhường ai là gì?. Hè về thì rủ nhau đi hái me, lột vỏ me, cân me hơn mấy kí, đem bán được khối tiền. Đủ cho cả đám ăn kem. Chỉ có khi đó, ăn gian, cấm thêm vài cục đá vào bao me, tăng thêm 2-3 ký. Gan to thật.
Lúc nhỏ, đứa nào mà không biết bơi, là cứ tìm con chuồn chuồn cho nó cắn rốn. Cắn càng đau, càng bơi giỏi. Giờ nghĩ lại, thấy mình ngu ngơ làm sao?
Rồi những trò chơi dại, tới giờ tối là rủ nhau đi chọc chó nhà người ta, mà chỉ chọc duy nhất cái nhà giàu nhất xóm. Con chó to, mà hung dữ.
Ai cũng cầm sẵn 1 cục đá, cứ thế mà ném, chó đuổi, mạnh ai nấy lo, không cần biết đứa nào. Chậm thì chết. Có hôm, tôi lon ton chạy qua nhà hàng xóm hái trộm chùm ruột, ai dè, con chó chạy ra nhảy phốc lên, cắn ngay bụng, ôi! đau dã man..huhu
- Bầu, chiều nay qua nhà tao đi. ( con bạn hàng xóm nó gọi)
- Mai con Yên (Phùng) đi vô thành phố lại rồi. Qua nhà nó đi
- Ừ, nhớ xuống đó.
Là dân quê mà, gọi nhau cũng bằng tên cún cơm ở nhà, đứa nào không có biệt danh thì gán tên ba má nó vào, ví như bầu, Hiệp Mò, Hiếu Cọt, Cu
Búp, Trang Dũng, Yên Phùng, Nghĩa Huệ, Hiệp Lan..Không cần biết ba má tụi nó nhăn mặt cỡ nào. Nhưng riết rồi cũng quen.
Hồi đó, chuyên gia đi hái trộm, chó rượt, người chửi mà chẳng thèm để ý, xoài đầy cây, có ăn là được. Một chén nước mắm đường cay, vài trái xoài chua. Cũng đủ thèm thuồng lắm rồi. Đám con gái thì thích búp bê, nhưng mà không có tiền mua. Ăn cây kem 500 đồng bạc, rồi lấy cái que kem làm búp bê cây, tóc thì bằng rau bắp, quần áo thì lấy vải quấn vào. Không có nữa thì cắt giấy làm búp bê. Ôi thôi! Đủ thứ trò.
Chơi đánh dụ, đánh trổng, tạc lon, tạc hình, nhảy dây. Chẳng phân biệt trai gái, chơi với nhau vui là được. Thân nhau lắm, hồi nhỏ cứ ngỡ sẽ cưới nhau cơ.
Nhớ cái lần mà mới biết đánh bài, má kêu trông nhà cho má đi làm, vài phút sau, bỏ nhà sang hàng xóm ngồi đánh tiến lên. Tôi thì đang chơi hăng say, mấy đứa kia tự nhiên im lặng, mặt lấm lét, chả hiểu chuyện gì, tôi cứ thế ngồi chửi tụi nó. Ai dè, má đứng đằng sau, đánh cho mấy roi, bầm hết cả mông, đau lắm, khóc thét cả buổi chiều. Tuổi thơ là gắn với đòn roi, ngày nào mà không bị đánh là ngoan lắm rồi.
Có lần tối khuya rủ nhau ra bờ sông chơi ma lon, 1 cái lon, có vài cục kẹo dừa, cắm thêm mấy cây nhang, ngồi đó cứ mà khấn " ma lon, ma lon".. đợi lâu ơi là lâu, mà chẳng thấy ma lon hiện lên.
- Em biết làm cho ma lon hiện lên rồi?
- Sao? Sao em?
- Kêu ai tè lên cái lon là được à!
Rồi! nhìn qua nhìn lại, thấy thằng nhỏ nhất đám, bắt nó tuột quần đứng tè lên cái lon. Thằng nhỏ cố gắng đến xanh mặt mới ra được vài giọt. Vất vả là thế!
Mà chưa kịp gọi ma lên, thì tụi nhỏ chạy về nhà, coi "những bông hoa nhỏ"...Ghiền! ghiền lắm cái chương trình đó.
Mà sao khi đó cứ thích đi ăn cơm nhà hàng xóm, đồ ăn ít, chủ yếu là nước mắm, rau luộc nhưng sao cứ thích ăn, thích cạo nồi móc cơm cháy. Thèm lắm luôn.
Thích nhất là chơi " năm mười", mỗi lần chạy đi trốn là cởi áo nhau ra đổi, phải nói là đứa nào mà bị thì có nước bị cả ngày. Có lần, tôi bị, đọc năm mười mấy lần ấy, lúc đi tìm thì chẳng thấy ai, khóc quá trời, ai dè mấy người đó đi tắm sông. Tức, giận cả ngày, không thèm chơi nữa. Mà tụi nó cũng mặc kệ, có biết người khác giận là như thế nào đâu. Giận chán cũng chạy ra chơi chung.
Ở Quê tôi, không rạp chiếu phim, không có công viên nước, đường đất thì kéo dài, con nít thì nhiều, chiều nào cũng tụ đầy đường chơi xí banh. Người lớn, người nhỏ chẳng phân biệt gì, cứ kêu mày mày, tao tao.Chiều nào trong xóm cũng đầy ắp tiếng cười...
***
Giờ lớn rồi, cứ mỗi lần nhắc lại chuyện cũ thì cứ mắc cỡ, ngại lắm. Nhưng mà, hiếm khi được gặp nhau, ai cũng đi học xa, lâu lâu cũng chỉ nói được vài câu rồi cũng thôi.
7,8 năm rồi, ai cũng có việc để tâm riêng, con nít cũng không hay chơi như trước.
Đi học ở thành phố, sống 1 cuộc sống nhộn nhịp, hối hả, biết nhiều cái mà mình chỉ được nghe trên ti vi, khác rồi, khác xưa lắm rồi. Thèm lắm cảm giác quê nhà, với lũ trẻ, với mùi vị quê hương, tuổi thơ tuy thiếu thốn nhưng đầy ắp kĩ niệm, nhớ những câu ru " à ơi dí dầu" của má, nhớ những khi ăn đòn thật đau. Những trưa hè tắm sông, bắt ếch, bắt dế về chơi. Những lúc đạp xe đạp thật xa để hái phượng, chơi đá gà.Những khi đi đào củ lang, củ mì. Những trái xoài chua với chén mắm ớt cay.
Trầy trụa, mồ hôi chảy đầy người khi ôm nhau chơi " gở gẻ"..Nhớ những khi giận hờn nhau, cách 1 cái hàng rào mà chẳng thèm nhìn mặt, lâu lâu lại chạy sang nhà hàng xóm xin lại cái quần, cái áo bị lấy nhầm.
Nhớ cái mùi vị của kẹo kéo, của cây kem chuối, gói xôi bắp, cục kẹo dừa. Những trái ổi, trái me hái trộm.
Những con cá được câu trên dòng sông sau nhà, là những khi trèo cây khế, trứng cá té trật tay.
Những lúc trời mưa to mà vẫn trần truồng cùng tắm mưa. Những miếng cơm cháy chấm mắm nêm ăn vụng.
Chơi lò cò, bún thun,đi vô rừng bắn chim, ra ruộng lúa bắt cào cào cho chim ăn. Đi đi xa lắm mà không biết mệt, ngồi trên đê mà hát hò, nói ước mơ sau này như thế nào.Mà lạ thật, đứa nào cũng thích được làm thầy giáo, cô giáo.
Còn thề nguyện hứa sau này sẽ ở cạnh nhau. Nhưng giờ.........thật khác xưa?
Cuộc sống đổi thay. Lòng người có hay chăng cũng thay đổi lắm, những khoảnh khắc ấy, thời gian của tuổi thơ, xa rồi..........
Có hay chăng? Thời gian quay lại...
Tuổi thơ ơi!
Giá như tôi ngừng câu chuyện ở năm 18 tuổi!
21:51 |Tôi hiểu ra rằng với họ, tôi như một con người đi ngang qua cuộc đời, tô điểm cho một thời tuổi trẻ oanh oanh liệt liệt của họ.
Thế mà với tôi, họ giống như cơn bão cuốn trôi tất cả, chỉ để lại đống gạch vụn đổ nát để rồi mãi về sau này, ai đó vẫn cặm cụi nhặt nhạnh - hy vọng có thể xây lại lâu đài màu hồng ngày xưa.
***
Ở trên ban công văn phòng, tôi nhìn những ngày thu Hà Nội rồi chợt nhớ đến những bài viết miêu tả mùa thu, sao mà mát mẻ, trong lành và lãng mạn đến thế.
Hà Nội hôm nay oi bức hơn bình thường, nắng hơn bình thường, khó chịu hơn bình thường!
Tôi quen anh vào những ngày mùa Thu năm tôi 18 tuổi, lúc đó trái đất còn chưa nóng lên và con người tôi vẫn còn ngây thơ trong trẻo. Lúc đó anh giống con mèo lười nhác, có thể ngủ nướng đến tận trưa, nhưng sẵn sàng dậy 6h sáng để đưa tôi đi học, bất kể trời mưa hay nắng. Anh đi chơi đến 11h nhưng từ lúc yêu tôi, anh sẵn sàng về lúc 10h để gọi điện và dỗ tôi ngủ.
Tôi chìm trong tình yêu đó 3 năm. Hai đứa tôi tính khi nào tôi ra trường sẽ cưới.
Cuộc Đời này quả thực rất đẹp, nếu như tôi ngừng câu chuyện ở đây :)
"Nó không chỉ có một mình mày đâu" - bạn tôi nhảy vào buzz, gõ 1 đoạn chat thay đổi cả cuộc đời. Tất nhiên - đó là chuyện sau này. Chuyện trước mắt là tôi đang đọc những dòng typing có vẻ vội vã, ức chế, phẫn uất.
"Nó đi với một con bé đến sinh nhật anh trai người yêu tao, hai đứa chúng nó tình cảm lắm"
"Thấy tao nó có vẻ ngại. Tao hỏi con bé đó là ai, nó bảo là bạn, dặn tao đừng kể cho mày"
"Tao không tin, hỏi người yêu tao mới biết hai đứa nó quen nhau 2 năm rồi, bọn nó đi với nhau suốt, chắc từ hồi mày đi học xa"
Bạn chat đến đây, tôi choáng váng, chưa kịp tiêu hóa, chỉ có thể hỏi một câu:
"Sao tự nhiên mày kể với tao???"
Yahoo có thông báo gõ rồi lại xóa của bạn, cuối cùng chốt một câu: "Vì tao chơi với mày chứ không chơi với nó"
Tôi cảm ơn rồi tắt yahoo!
Cảm giác của một người đột nhiên biết mình bị phản bội, cảm giác của một người đang có tất cả bỗng nhiên nhận ra đó chỉ là lừa dối, tình yêu của tôi bùng lên như ngọn lửa từ những que diêm, đầy hy vọng, đầy ấm áp, hết que này rồi que khác, nhưng cũng đã đến lúc hộp diêm trống rỗng, tôi cũng chẳng còn tiền để mua thêm.
Tôi nuốt trọn những cảm giác đó, không kiểm soát được bản thân, gọi điện cho anh, cuộc điện thoại như phát súng đầu tiên cho những triền miên gay gắt, những cãi vã, những giận dỗi, những mệt mỏi, những nghi ngờ sau này.
"Anh thấy hụt hẫng khi em đi học, ngày ngày không có ai để anh đưa đón, không có ai đi sinh nhật cùng anh, không có ai để anh quan tâm..." - Lần 1
"Anh xin lỗi, anh sẽ không đi cùng cô bé đó nữa.." - Lần 2
"Anh chỉ đưa bé đó đi ăn, bọn anh không có gì, em đừng như thế nữa được không???" - Lần 3
"Thế nhé" - Lần 4
"...." - lần 5
và lần thứ n
n lần cãi nhau chia cho 12 tháng tiếp theo trong quan hệ của tôi và anh, n-5 lần anh im lăng và dập máy. Cho đến lần cuối cùng – cuộc điện thoại cãi nhau cuối cùng, anh gắt: "Em im đi, cô ấy là người yêu anh"
Tôi buông thõng điên thoại, cảm giác ê chề, nhục nhã, mệt mỏi. và không tin vào tai mình.
"Sao anh ta dám trắng trợn như thế"
Tôi gào lên trong tâm trí, tôi không khóc, tôi đã quen với việc anh ta đi cùng cô bé đó,nhưng tôi chưa bao giờ quen với việc anh nói với tôi rằng người khác mới là người yêu anh. Tôi vật vã, chán nản, tôi ném điện thoại vào tường để những ngón tay không chực chờ bấm số của anh nữa.
"Từ bao giờ anh ta trắng trợn và ngang nhiên như thế? Từ bao giờ mọi người lại quan tâm mà báo cáo cho tôi đến thế?" - những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi đầy hoảng loạn.
"Anh hết yêu em thật rồi sao"
"Cô ta có gì hơn em"
"Em sẽ tha thứ cho anh, em sẽ coi như chưa có chuyện gì, chỉ cần anh quay lại là anh như ngày xưa"
Tôi thì thào với chính bản thân mình, lặng lẽ.
Cứ thế, tôi đã có một khoảng thời gian chết đi sống lại, khoảng thời gian ngột ngạt kiếm từng chút ô xi một để thở, khoảng thời gian thấm đẫm ga giường bằng nước mắt, khoảng thời gian lặng lẽ trong sự bao bọc của gia đình và người thân để thoát khỏi cơn ác mộng dài như không bao giờ tỉnh đó.
Giá như có một đôi kính mà khi đeo vào, ta sẽ nhìn thấu được con người mỗi khi họ lừa dối...
Từ đó đến giờ cũng đã 9 năm, trong cái không khí khó chịu ở Hà Nội, tôi quyết định mở facebook của anh và cô bé đó, xem họ còn yêu nhau không.
Anh vẫn thế, cười hạnh phúc bên một cô gái khác.
Cô bé ấy vẫn thế, cười hạnh phúc bên một chàng trai khác... Giống như trong cuộc đời họ không hề có dấu ấn của nhau, và cũng không hề có dấu ấn của tôi.
Tôi hiểu ra rằng với họ, tôi như một con người đi ngang qua cuộc đời, tô điểm cho một thời tuổi trẻ oanh oanh liệt liệt của họ. Thế mà với tôi, họ giống như cơn bão cuốn trôi tất cả, chỉ để lại đống gạch vụn đổ nát để rồi mãi về sau này, ai đó vẫn cặm cụi nhặt nhạnh - hy vọng có thể xây lại lâu đài màu hồng ngày xưa.
Tôi chợt thấy một khuôn mặt quen thuộc trên avatar - là bạn đã từng "chim lợn" cho tôi cái tin động trời ngày đó! Bạn comment trên tấm ảnh của cô bé đó với giọng thân thiết: “Gái yêu, chiều chúng mình đi ăn sữa chua nhé!"
Tôi thấy lòng nhẹ hẫng.
Hôm nay trời nóng nực, oi bức.
Tôi ngược chiều.
Tôi va phải một anh chàng đi SH. Hắn rủa một câu, mặt cau có.
Tôi dựng xe, xin lỗi, phủi bụi và đi tiếp.
Năm nay tôi 27 tuổi.
Nguyệt Cơ
Nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi
06:04 |Bạn phải đi bao lâu để gặp được người dành cho mình? Và phải đến bao nhiêu trái tim nữa, để biết đó có phải là một nửa của mình hay không?
Mấy hôm trước tạt qua Giang Văn Minh, tình cờ tôi có đi ngang qua một showroom đàn piano các loại. Đôi mắt tôi như dán chặt vào chiếc Grand piano màu trắng trang trọng giữa khán phòng. Màu gỗ mun nâu sẫm của sàn nhà, chiếc đèn pha lê tinh xảo treo phía trên tiệp vào cái màu trắng tinh khiết của chiếc đàn tạo nên một bức tranh đẹp hoàn hảo. Tôi lặng đi. Cái màu trắng đến nhức mắt đó, những phím đàn đó… Gần mà xa lắm… Tôi nhớ một người không nhớ đến tôi. Biết đâu người đó cũng chưa bao giờ tồn tại. Tôi cười thầm cho cái sự ngốc nghếch của mình. Buổi chiều trôi nhanh.
Bỗng dưng, tôi nhớ đến cuốn sách có nhan đề "Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi". Không biết trong đó nói những gì, nhưng nếu bạn đọc cái nhan đề này trong khi đang nghe bản Forever của Stratovarius – bài hát gắn liền với mối tình đầu của mình thì bạn sẽ hiểu. Cảm xúc hòa lộn. Tôi cũng muốn tiếp tục yêu, muốn xúc cảm lại hướng về một kẻ-xa-lạ nào đó. Nhưng khó quá. Có thể người ấy chưa tới, có thể tới rồi mà tôi lại để quên thì sao? Tôi không giỏi níu giữ, tôi chỉ biết làm theo những gì trái tim tôi chỉ thôi...
Và trái tim tôi có thời đã gạt phăng lý trí một cách đắng đót rằng. "Yêu, và làm những gì có thể. Để giữ? Một phần thôi. Hơn cả. Là để hết mình cho tình yêu và không hối hận với tình yêu đó”. Tôi không chỉ ngốc nghếch mà đôi khi còn rất bướng bỉnh nữa. Một cô gái 20 tuổi, có đủ ngang bướng và bản lĩnh, nhưng cũng không thiếu sự nhạy cảm và mỏng manh.
Bỗng dưng ngực trái tôi đau nhói. Tôi lại trở về với yếu mềm của màn đêm rồi. Có cô gái nào mạnh mẽ thực sự đâu, có chăng cũng chỉ là giả vờ mạnh mẽ mà thôi. Nếu bạn thấy nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt tôi, đừng lo lắng, mà hãy vui cho tôi. Chẳng phải ai cũng thế sao, hạnh phúc có khi chính là lúc bạn biết khóc đấy!
Chàng trai thứ 1.
Kí ức về những giọt đàn piano mỏng tang của màn đêm…
Tôi quen Trà qua một cậu bạn, chị ấy ở cách nơi tôi đang sống cả ngàn cây số. Chị ấy xinh đẹp, dịu dàng, và vô cùng tinh tế về nghệ thuật. Giọng nói miền Nam ngọt ngào có chút gì yếu ớt của chị có thể khiến tất cả chàng trai ở gần chị rung động. Một lượt xoay người điêu luyện trong vũ điệu bale, một khúc violin da diết bằng cây vĩ cầm màu hạt dẻ, một cú đảo phách bất ngờ trong bản dương cầm trong như suối… chị ấy gần như có thể làm hoàn hảo tất cả. Và chị ấy, chính là người anh yêu. Là người Hoàng yêu, chứ không phải là người yêu Hoàng.
Thật không may, Trà mắc một căn bệnh về máu quái ác. Căn bệnh phải lọc máu hàng tuần, mà nôn ra máu và ngất xỉu chỉ là những biểu hiện rất nhỏ… Trà đã có người yêu, nhưng anh ấy lại ở xa. Cái thiệt thòi nhất của việc yêu xa, chắc có lẽ là không thể được ở bên cạnh người mình yêu thương trong lúc họ đau đớn nhất. Và Hoàng, người đã cùng lớn lên với chị từ nhỏ, đã đảm nhiệm việc đó, bằng chính tình yêu nhen nhóm lâu nay của mình.
Tôi biết anh tình cờ lắm. Hôm đấy, tôi nhận được một tin nhắn lạ từ số máy của Trà:
- Chào em, Rosie.
- Anh là ai?
- Anh là bạn của Trà. Chị ấy đang ngủ, sau khi tiêm thuốc. Chúng ta nói chuyện với nhau được không?
Câu chuyện bắt đầu như thế đấy. Từ đó, chúng tôi tiếp tục nói chuyện với nhau, bằng số điện thoại của Trà, sau mỗi lần chị ấy ngủ hoặc bị ngất, hoặc quá mệt vì hóa chất điều trị. Những câu chuyện chỉ xoay quanh Trà, xoay quanh bệnh tật hay về tình yêu ở xa của chị ấy. Cũng không ít lần, Hoàng nói về tình cảm của mình cho Trà. Anh nói chân thật, nói không ngại ngần dù anh và tôi không quen biết và cùng không lấy gì làm thân thiết.
Anh nói đó là tình yêu duy nhất và cuối cùng của anh, rằng Trà là một người con gái đặc biệt, rằng mái tóc chị ấy thơm mùi oải hương ra sao, rằng bàn tay chị ấy mềm như thế nào… Rồi Trà thích ngồi bên cửa sổ u buồn nhìn mưa rơi, hay cô ấy có thói quen ghi lại mọi thứ trong một cuốn sổ, rồi những chàng trai xung quanh cô ấy đang tìm cách lấy lòng cô ấy ra sao… Anh nói hết với tôi như đang tự viết một cuốn tự truyện về tình yêu đơn phương của mình, hay như đang tìm kiếm một chút đồng cảm nào đó từ một kẻ xa lạ - là tôi?
Anh gọi tôi là Rosie – hoa hồng. Tôi thắc vì sao anh lại gọi tôi như thế. Anh bảo tôi như một đóa hoa hồng đầy sức sống đang vươn mình lên trong sương mai. Rằng tôi giống Trà của ngày xưa – những ngày Trà còn chưa mắc bệnh, chị ấy cũng lạc quan, cũng yêu đời, cũng thích đùa nghịch như tôi vậy. Vẫn tiếp tục là câu chuyện liên quan tới Trà. Chắc các bạn sẽ nghĩ tôi thật ngốc nghếch khi lại trò chuyện với một người không quen biết, hơn nữa lại luôn nghe họ tâm sự về tình yêu của mình mà không quan tâm quá nhiều đến việc bạn đang nghĩ gì hay đang cảm thấy ra sao.
Nhưng thật lạ là, tôi chưa bao giờ thắc mắc về điều đó. Tôi thoải mái lắng nghe anh, nói chuyện với anh, an ủi anh, chia sẻ với anh một nỗi niềm mà mình chưa bao giờ trải qua. Và lạ lùng hơn nữa, trò chuyện với anh đã trở thành thói quen của tôi hàng ngày từ lúc nào mà tôi cũng không còn biết nữa.
- Có khi nào anh nên ngừng yêu Trà, và cố ép mình yêu một người con gái khác không em? Trà không yêu anh, anh biết. Nhưng sao cô ấy không để mắt tới người con trai sẵn sàng hi sinh vì cô ấy thật nhiều thứ, mà luôn dành nước mắt để khóc, để buồn cho chàng trai vô tâm đang ở rất xa đấy hả em?
Tôi thường không trả lời những tin nhắn như thế, vì tôi chẳng biết nói gì để xoa dịu nỗi đau đó trong anh. Cảm giác nhìn người mình yêu đau khổ vì một người khác, chắc chắn sẽ rất buồn mà. Nhưng anh vẫn yêu Trà mãi thế…
Trà bảo Hoàng đẹp trai, giỏi giang, thành đạt và anh chơi piano rất cừ. Nhưng Trà không yêu anh, không thể yêu anh dù đã cố thử. Với Trà, Hoàng quan trọng, gắn bó như chính dòng máu đang chảy trong người mình vậy. Và anh mãi là một người anh trai của cô. “Nhìn anh ấy ngồi đàn bên chiếc Grand piano trắng trông tuyệt như một hoàng tử”. Tôi vẫn nhớ như in lời Trà nói. Và thế là, tôi mặc nhiên gắn anh với hình ảnh của cây đàn piano đầy sang trọng kia. Một hoàng tử biết chơi piano, và một tình yêu chân thành, tha thiết… với tôi thế là quá đủ.
Trà cho tôi xem một vài bức ảnh của anh và tôi đã ngỡ ngàng. Anh đẹp như một chàng bạch mã hoàng tử mà tôi vẫn hay tưởng tượng. Những nét trên khuôn mặt anh cứ như được tạc ra từ một bức tượng mĩ nam nào đó vậy. Rồi Trà kể về gia cảnh nhà anh, về những thành tích của anh. Tôi chỉ biết trầm trồ và thán phục. Với tôi, anh thật hoàn hảo.
- Nếu lúc anh trở về, Trà không còn cạnh anh nữa. Anh sẽ tìm em, dù chuyện gì xảy ra, dù em có ở đâu đi nữa.
Anh đã nói với tôi như thế, khi tôi hỏi về sức khỏe hiện tại của Trà. Dù tôi còn chưa một lần được nghe thấy giọng nói của anh nhưng tôi mỉm cười và tin rằng có ngày nào đấy anh sẽ tìm đến tôi. Chẳng phải, mọi người vẫn mong ước “giá đâu đó có người đợi tôi” đấy sao?
Tôi có một người hứa sẽ đi tìm mình, dù huyễn hoặc, dù ảo tưởng nhưng tôi vẫn vui vì điều đó. Tôi không yêu Hoàng, cũng không thích anh, tình cảm của tôi có thể xem như là một thứ xúc cảm đặc biệt khó định nghĩa… Có thể chia sẻ mọi thứ, có thể tâm sự mọi điều, có thể yên lặng lắng nghe nhau, có thể chạm vào những ngõ ngách sâu nhất trong lòng nhau… Nhưng tuyệt nhiên, không làm tổn thương nhau, và không làm đau nhau…
Có một tối, Hoàng gửi cho tôi một khúc piano mà chơi, bản nhạc cover lại bài hát “Because I’m stupid”. Anh nói đây là đoạn nhạc anh chơi cho Trà, tâm trạng anh cũng như cái tên của bài hát vậy. Những ngón tay lướt nhanh trên từng phím đàn màu trắng, từng giọt nhạc trong như nước đọng lại cho tôi một cảm xúc khó tả. Tôi vẫn hạnh phúc, dù đó chẳng phải khúc nhạc được chơi cho riêng mình. Rồi anh đề nghị chơi tặng tôi một bản đàn. “Kiss the rain” – tôi gần như ngay lập tức trả lời như thế. Đó là bản nhạc không lời tôi thích nhất. Và anh đã đàn khúc nhạc ấy. Thật tình cờ làm sao, đêm ấy trời có mưa… Tôi nghe như mưa ướt cả lòng mình vậy. Tôi khóc, nhưng giọt nước mắt vô cớ lăn dài trên má.
Bẵng đi một thời gian, tôi bận rộn với học hành thi cử. Nhưng tin nhắn thưa thớt dần, những cuộc trò chuyện bớt lại. Sau khi thoát khỏi vòng quanh mệt mỏi đầy áp lực đấy, tôi hỏi Trà về anh. Và Trà nói, Hoàng đã sang Anh rồi, “anh ấy đã bỏ mặc chị em mình rồi…”. Tôi không hỏi thêm gì nữa, có lẽ anh ấy đã lựa chọn đúng chăng? Không phải là chạy trốn tình yêu, mà là học cách để yêu một ai đó ở một nơi khác, một khoảng cách đủ xa để nhung nhớ từng ngày, để quặn lòng từng cơn vì một giọng nói, một gương mặt; nhưng cũng đủ gần để quan tâm, để sẻ chia với người ta yêu mà không phải nhìn thấy nước mắt người đó rơi nữa, những giọt nước mắt không dành cho chính mình… Có một hôm Trà nhắn, “Hoàng có gọi về, và bảo là nhớ em đấy…”
Tôi vẫn nhớ về anh, như nhớ về một hoàng tử tôi từng đọc trong một câu chuyện cổ tích nào đấy. Và hoàng tử đó, biết chơi piano. Nhiều đêm nhớ lại, tôi tự hỏi mình liệu anh có tồn tại hay không… Những lời anh nói có đúng là sự thật… Trên đời này, tồn tại một chàng hoàng tử như anh thật chứ? Tôi vẫn nhớ về anh ấy, như một thói quen, như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường này vậy. Thật khó để cắt nghĩa cảm xúc trong tôi. Cứ gọi anh là Hoàng tử piano vậy… Dù sao thì, cổ tích sẽ tồn tại, nếu bạn tin.
Một chàng trai nói sẽ tìm bạn dù bạn ở bất cứ đâu. Bạn sẽ làm gì nếu những gì bạn biết về anh ấy chỉ là vài tấm ảnh, một khúc nhạc, những sms rời rạc và đôi khi đứt quãng vì anh ấy phải chăm sóc cho người con gái anh ấy yêu? Liệu bạn có nhớ anh ấy như tôi đã từng nhớ? Và liệu tôi có đang bị ảo ảnh hay không, về một chàng trai hoàn hảo như thế?
Nhưng tất cả sẽ chẳng quan trọng nữa, khi bạn hiểu được những thứ mơ hồ cũng có thể mang lại những điều rất thật. Mấy ai đủ kiên nhẫn để yêu một người con gái suốt từng ấy năm, từ những ngày còn dắt tay nhau chơi trốn tìm trên bãi bồi vàng đầy nắng, đến những ngày cô bé đem lòng yêu tha thiết một chàng trai học thiết kế ở xa… mà không được một lời đáp trả. Mấy ai tự mình lau nước mắt cho một người con gái hằng đêm, lắng nghe tâm sự của cô ấy về mối tình của mình, rồi nghe cô ấy nói “em nhớ anh” trong mộng mị dù biết chắc câu nói ấy không dành cho mình… Mấy ai đủ mạnh mẽ để chứng kiến người con gái mình yêu mệt mỏi dần vì bệnh tật, dùng rượu để tự hủy hoại và làm đau bản thân mình… Mấy ai sẵn sàng đưa tay mình cho y tá bảo rằng “máu tôi, cứ lấy cho cô ấy, bao nhiêu cũng được”… Có mấy ai…
Dù sao thì, cổ tích sẽ tồn tại, nếu bạn tin… Đó là lý do, tôi nhớ anh khi nhìn thấy chiếc piano trắng ấy. Và vẫn nhớ, cho đến bây giờ.
Chàng trai thứ 2.
“Would you wait for me forever?”
“Em vẫn chờ anh đấy mà anh có về đâu? Sao cứ ghé môi để nói một điều không thể, mãi mãi là bao xa hả anh?”
- Nếu đã quá mệt vì phải bên cạnh em, thì em cho phép anh rời xa em rồi đấy!
Tôi đã kết thúc mối tình đầu của mình như thế, một cách thẳng thắn và mạnh mẽ nhất có thể. Sau 3 tháng yêu nhau, anh nói với tôi rằng lời yêu tôi chỉ là một sự ngộ nhận quá xa của tình bạn. Và anh không yêu tôi. Người bắt đầu mối tình ngộ nhận này là anh, và người kết thúc chính là tôi dù tôi biết bản thân mình yêu anh nhiều lắm. Tôi đã mơ hồ nhìn ra cái sự ngộ nhận đó sau một quãng thời gian bên cạnh anh. Hoàng – người yêu “ngộ nhận” của tôi đã hát cho tôi nghe bài hát Forever của Stratovarius vào cái ngày anh ấy nói yêu tôi. Và tôi đồng ý.
Chúng tôi học chung trường cấp 3, và tôi đã để ý anh từ khá lâu rồi. Nhà chúng tôi ở gần nhau, anh và tôi vẫn thường xuyên về chung đường. Bố mẹ hai bên đều biết nhau và bạn bè cũng thường xuyên gán ghép chúng tôi với nhau, nên khi họ biết chúng tôi trở thành người yêu của nhau, họ cũng không mấy ngạc nhiên.
Những ngày đầu, anh cưng chiều tôi lắm. Trái tim cô gái 17 tuổi lần đầu tiên biết yêu và được yêu gần như tan chảy trong những lời nói ngọt ngào, tình tứ; những món quà bất ngờ mà bất cứ đứa con gái nào cũng thích; những cái nắm tay mỗi lần hò hẹn, những cái tựa đầu vào nhau, những cái ôm từ đằng sau thật chặt… Tôi hạnh phúc và hãnh diện về tình yêu đó, như một lẽ thường tình. Nhưng rồi, kết quả của một sự ngộ nhận, của một sai lầm chắc hẳn sẽ khiến ai đó rất buồn.
Những lần lỡ hẹn nhiều thêm, những lần giận dỗi mà tôi phải tự làm hòa dù tôi có lỗi gì đâu cơ chứ, những cuộc gọi thưa dần, những tin nhắn vắng hẳn. Và tôi đã nhận ra, có cái gì đó đang khác, ít nhất là khác với tình yêu của bạn bè tôi.
- Mình chia tay đi!
Tôi đã nói thế trong một lần giận dỗi, như những đứa con gái khác vẫn thường làm mỗi khi dỗi người yêu. Và khi đó tôi vô tình quên mất rằng, người yêu tôi chỉ xem tôi là “một tình bạn đi xa”.
- Nếu em đã nói thế, anh đồng ý!
Và chúng tôi chia tay, trở lại làm bạn bình thường như thể chưa bao giờ nhận nhau là người yêu. Và người bị chia tay – là anh – đã không hề níu kéo. Thế nên, người yêu anh tha thiết – là tôi – phải học cách níu giữ lại những gì mình thương yêu, dù gì đi nữa. Người nói chia tay là tôi, và người níu kéo cũng lại là tôi. Tôi tìm cách níu lấy anh, bằng tất cả mọi thứ, nhưng không thể.
Và trái tim tôi có thời đã gạt phăng lý trí một cách đắng đót rằng. "Yêu, và làm những gì có thể. Để giữ? Một phần thôi. Hơn cả. Là để hết mình cho tình yêu và không hối hận với tình yêu đó”.
Hai từ “ngộ nhận” anh nói khiến tim tôi đau nhói. Chẳng lẽ những thứ đã qua chỉ là giả dối hay sao? Tôi đã thấy hạnh phúc gần đến thế cơ mà… Tôi suy sụp hoàn toàn như một kẻ thất tình vẫn thế. Mọi thứ xung quanh tôi đều trở nên vô nghĩa và nhạt nhòa kì lạ. Hình bóng anh quẩn quanh mãi trong tôi, từng câu nói, từng buổi hẹn hò đi chơi, từng cái nắm tay, từng cái ôm… tôi nhớ tất cả. Và tôi nhớ anh, đến vô cùng.
Thời gian trôi nhanh, đã 3 năm trôi qua rồi đấy. Có ai đó nói rằng “thời gian là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu nỗi đau” và có lẽ nó đã đúng với tôi. Tôi thấy trái tim mình đã bớt đi nhiều những lần quặn thắt, nỗi đau khi kết thúc mối tình đầu cũng dần nhòa nhạt, nhưng có một điều tôi không thể phủ nhận, rằng tôi vẫn nhớ anh.
Hoàng – mối tình đầu của tôi. Dù đã có lúc anh gần với tôi đến thế, tình yêu tôi cảm nhận đã đủ đầy, đã gần đến thế… Nhưng anh cũng đã rời xa tôi đấy thôi.
- Would you wait for me forever? (Em sẽ đợi tôi mãi chứ?)
- Em vẫn đợi đấy, nhưng anh có về đâu…
Chẳng phải vô tình người ta vẫn nhắc đến bài hát Forever cùng với bộ phim Mối tình đầu… Có lẽ một phần nào đó trong tôi vẫn còn yêu anh ấy, và mong ngóng anh ấy quay lại. Nhưng lâu dần, tôi không còn biết chắc rằng nếu được trở lại, thì tình yêu có thể nguyên vẹn được nữa hay không?
Chàng trai thứ 3
Em xin lỗi vì đã mượn anh để quên anh ấy…
Hà Nội chào đón tân sinh viên xa nhà không được niềm nở. Khói bụi, tắc đường, giá cả leo thang, môi trường mới, bạn bè mới, cách học mới… tôi gần như phát chán! Tôi thường thu mình vào một góc và ngại tiếp xúc với mọi người. Cũng có một vài chàng trai muốn tiếp cận tôi, nhưng phản ứng gần như duy nhất của tôi là lảng tránh. Càng nghe nhiều, biết nhiều về tình yêu của những người xung quanh, tôi càng thấy tình yêu với mình thật nhạt. Và đáng buồn hơn nữa, tôi chẳng còn tin vào con trai… Trừ anh!
Tôi biết anh vì chúng tôi cùng tham gia một Hội đồng hương trong trường Đại học. Tôi vẫn xem anh như một người lãnh đạo trong nhóm, như một người anh tận tình chỉ bảo cho đàn em những điều chưa nắm rõ, anh là anh trai của chúng tôi. Anh tên Sơn. Một lần, anh mời tôi đi chơi và tôi đã đồng ý.
Đứng trên cầu Long Biên, gió mùa đông thổi mạnh, cái lạnh của miền Bắc khiến tôi run lên. Anh nhanh chóng tháo chiếc khăn anh đang mang rồi quấn quanh cổ tôi. Tôi nhìn anh ngơ ngác mà không biết phải nói gì. Buổi tối ấy trôi thật lâu.
Tôi tiếp tục cuộc sống sinh viên không mấy thú vị của mình với những guồng quay mỗi ngày vẫn đều đặn như thế. Anh vẫn thường quyên nhắn tin trò chuyện và hỏi thăm tôi. Tôi vẫn hồn nhiên đáp lại những tin nhắn ấy một cách thoải mái và vui vẻ. Anh cũng hay đưa tôi đi đây đi đó để biết thêm nhiều thứ về Hà Nội. Có một lần anh và tôi đang đi bộ dọc Bờ hồ, anh nắm lấy tay tôi và cả hai cùng bước đi bên nhau như những đôi tình nhân khác. Tôi không bất ngờ vì đó không phải lần đầu anh nắm lấy tay tôi. Và trái tim tôi không run lên như những người con gái khác khi nắm tay một chàng trai, tôi chỉ thoáng nhớ về một điều gì đó xa xôi đã trôi tuột đi thôi. Thật lạ là tôi chưa bao giờ thấy khó chịu khi anh chủ động nắm lấy tay mình như thế. Tôi chỉ nhớ rằng, bàn tay tôi luôn duỗi thẳng và chưa bao giờ đan thật chặt vào ngón tay anh…
Tôi đã không còn liên lạc với Hoàng – người yêu cũ của tôi nữa. Gần đây, bạn tôi có nói anh ấy đã có người yêu mới. Tôi chỉ cười, chẳng phải đó là một điều bình thường hay sao. Anh ấy đâu còn là của tôi nữa? À không, đã bao giờ anh là của tôi đâu… Trà vẫn nhắn tin bảo Hoàng nói nhớ em đấy. Hoàng tử biết chơi piano, hình như em cũng nhớ anh như thế…
Sơn vẫn đưa tôi đi chơi như mọi khi, nhưng cái lần này thật khác… Anh đưa tôi đến một quán cà phê có phong cách trang trí khá lạ. Tôi thích thú với cái quán này, những hình vẽ kì quái, những dây bóng đèn sáng tối đầy bí ẩn. Quán khá vắng, tôi chọn một bàn gần cửa sổ, nơi khuất sau một bức tượng giả của ca sĩ nhạc Rock nổi tiếng nào đó. Anh gọi đồ uống và ngồi xuống cạnh tôi. Chúng tôi trò chuyện một về một vài thứ xung quanh mình, rồi lại yên lặng, những khoảng lặng nặng nề… Anh nhìn vào mắt tôi, và tôi thấy ngại về điều đó. Tôi cố tình nhìn đi hướng khác, nhưng bàn tay anh đặt sau gáy tôi đã xoay đầu tôi lại. Anh hôn tôi. Trái tim mình đứng sững. Tôi không biết có nên gọi nó là một nụ hôn hay không, chỉ biết rằng môi anh đã chạm vào môi tôi, và tôi chạy ra khỏi quán đấy gần như ngay sau đó…
Tôi không trả lời một cuộc gọi hay một sms nào từ Sơn sau ngày đó. Tôi đưa anh vào danh sách đen và xóa bỏ hết mọi thứ liên quan đến anh. Đến bây giờ tôi mới biết, anh đã yêu tôi, và có thể là anh nghĩ tôi cũng có tình cảm như thế. Tôi cũng đã thắc mắc về mình rất nhiều, về những xúc cảm, những hành động khi ở cạnh anh. Mọi thứ không rõ ràng như một tình yêu vẫn thế, cũng không giản đơn như một tình bạn vốn có. Tôi chỉ nhớ rằng cái giây phút môi anh chạm vào môi tôi ấy, gương mặt Hoàng đã xuất hiện trong tâm trí tôi. Và tôi bỏ chạy. Đó là cái sự bỏ rơi một người yêu tôi hay là cái sự trốn chạy quá khứ của chính mình? Tôi không rõ. Tôi cũng không còn gặp Sơn nữa. Đúng hơn là, anh ấy không còn tìm đến tôi…
Tôi cũng muốn tiếp tục yêu, muốn xúc cảm lại hướng về một kẻ-xa-lạ nào đó. Nhưng khó quá. Có thể người ấy chưa tới, có thể tới rồi mà tôi lại để quên thì sao?
Ba chàng trai xuất hiện trong cuộc đời tôi, họ đến lặng lẽ và ra đi cũng nhẹ nhàng như thế. Là họ rời bỏ tôi, hay chính tôi là kẻ đã không chịu thừa nhận sự xuất hiện đó. Người cần tôi, tôi đã không níu giữ… Người muốn rời xa tôi, tôi lại tìm cách để người ấy quay về… Trong tôi bây giờ vẫn còn những mảng kí ức loang lổ của những ngày đã qua. Tôi vẫn nhớ những người đã đi qua cuộc đời tôi, như một thói quen, như một lần tự mình nhìn về quá khứ…
Có lẽ cuộc đời là thế, những lần đến và đi… Bạn phải đi bao lâu để gặp được người dành cho mình? Và phải đến bao nhiêu trái tim nữa, để biết đó có phải là một nửa của mình hay không? Hãy tự tìm câu trả lời cho chính bản thân mình…
Gió thổi dọc cánh đồng
06:00 |***
Tôi biết mình cần Nguyên, cần cho cuộc sống đầy chênh vênh và nỗi bất an trong tâm hồn. Nguyên như tia nắng mặt trời sưởi ấm cái thế giới như một hoang đảo trong tôi. Đầy lo âu và chênh vênh. Nguyên cho tôi cảm giác mình đang tồn tại. Là tôi. Một con bé vốn chẳng có gì hay ho và cũng chẳng xinh đẹp nhưng vẫn được tôn trọng, được yêu thương. Theo đúng nghĩa tôi cần chứ không phải là sự thương hại.
Những lúc buồn tôi lại tìm đến Nguyên để Nguyên ngồi bên tôi lặng lẽ. Vậy thôi. Nguyên không hỏi han cũng không an ủi tôi. Nguyên hiểu tôi đang cần sự bình yên. Một khoảng không gian bình yên cho những bất ổn đang đè nặng.
Chiều. Tôi tha thẩn ra bờ sông bứt những cánh hoa dại thả trôi theo dòng nước. Hoa sẽ trôi về đâu nếu dòng sông kia không có bến bờ? Nhưng dừng lại để làm gì nếu đó không phải một bến bờ bình yên? Cứ trôi... cứ trôi để rồi đến khi cánh hoa tan nát, hoa không nhận ra mình.
Tôi nhặt những hòn đá ném xuống dòng sông mang theo những tủi hờn. Tôi vẫn thường ném xuống dòng sông quê biết bao nỗi giận hờn vô cớ. Dòng sông bao dung như lòng mẹ mang đi mọi thứ. Tôi có biết đâu tôi cũng đã vô tình ném đi mọi thứ quý giá chỉ vì lòng ích kỷ và nông nổi để rồi mãi không thể mò tìm lại được.
Bỗng dưng tôi nhớ mẹ. Ừ chỉ là bỗng dưng thôi. Tôi vẫn nhớ cái dáng gầy xiêu vẹo của mẹ bên bờ sông chiều hanh hao nắng. Nỗi nhớ đắng đót một tuổi thơ êm đềm vuột trôi. Ba không cho mẹ một cuộc sống đủ đầy. Những thiếu thốn và lo toan cuộc sống hằng ngày đã hằn lên má mẹ những cái tát nảy lửa của ba.
Mẹ không chịu đựng và không chấp nhận. Mẹ còn trẻ. Mẹ bỏ ba, bỏ tôi lại giữa căn nhà rộng thông thênh bốn mùa thông thốc gió. Ba lao vào rượu như con ma men. Mỗi lần say ba khóc đuổi tôi đi. Tôi sang với ngoại. Bà ngoại ôm tôi lời ru đắng đót: "Gió đưa cây cải về trời. Rau răm ở lại chịu đời đắng cay...".
Năm sau ba lấy vợ. Dì có dáng người hao hao giống mẹ tôi. Ba trừng mắt:
- Không được gọi dì. Phải gọi là mẹ. Từ nay đây là mẹ mày. Nghe rõ chưa?
Tôi im lặng. Ba vẫn thường nạt nộ tôi khi trong lòng tôi mới gợn lên những ký ức về mẹ. Dì không bắt tôi gọi là mẹ. Và tôi cũng không thể gọi người đàn bà khác là mẹ khi biết rằng mẹ tôi vẫn đang sống ở đâu đó trong thế giới này.
Mẹ ở đâu?
Tôi đạp xe qua cánh đồng thông thốc gió sang hỏi ngoại. Ngoại chỉ khóc. Ngoại có những mùa hoa vàng rực rỡ, quanh năm ngoại lận đận với từng mớ rau, từng mùa hoa. Ngoại dành dụm tiền bỏ vào cái áo cũ treo trên mắc áo trong buồng. Mỗi lần tôi đến ngoại lại lần túi:
- Ngoại cho con mua bánh đa.
- Con không lấy tiền của ngoại. Về ba đánh.
- Ngoại cho con. Ngoại cuộn tiền bỏ sâu trong túi quần tôi. Mắt ngoại rưng rưng.
Tôi đạp xe băng qua cánh đồng mang theo nỗi ấm ức về mẹ và đôi mắt ầng ậng nước của ngoại. Mẹ chẳng về thăm ngoại sao? Mẹ chẳng nhớ ngoại và cũng không nhớ tôi? Mẹ đang ở đâu? Mẹ! Gió thổi dọc cánh đồng thông thốc. Thổi đi những ký ức về mẹ, nỗi nhớ mẹ trong tôi... Gió ơi!
Nguyên ngồi đợi tôi trên mỏm đất cạnh những ngôi mộ bỏ hoang:
- Lam đi đâu?
- Sang ngoại.
- Có hỏi ngoại về mẹ không?
- Không.
- Nhớ mẹ lắm phải không?
- Không. Không muốn nghĩ đến mẹ nữa. Buồn lắm.
Tôi ngồi bên Nguyên ngắm trăm ngàn những bông hoa dại trong nắng. Tôi vẫn yêu những bông hoa dại ấy, yêu hơn bất cứ loài hoa nào.
Nguyên biết nên luôn dành cho tôi một chỗ ngồi có thể nhìn về phía bên kia sông nơi đất bỏ hoang chỉ để hoa và cỏ dại mọc. Đàn vịt chạy đồng của Nguyên không bao giờ làm nát loài hoa ấy. Đôi bàn chân to và thô của Nguyên chạy rạc cánh đồng đầy gốc rạ nhưng không dẫm lên đám hoa cỏ ấy.
Mẹ mất khi vừa mới sinh Nguyên. Vậy nên Nguyên sinh ra mang nỗi buồn thẳm sâu trong từng ánh nhìn. Nguyên trầm tính và ít nói. Nhưng nụ cười thì khiến hoa cỏ cũng phải xôn xao. Trái tim tôi cũng xôn xao như cỏ khi Nguyên cười.
Không biết có phải Nguyên ít cười mà tôi thấy nụ cười Nguyên đẹp không nữa. Chắc không phải.
Tôi chưa nói với Nguyên điều đó nhưng tôi biết Nguyên hiểu những suy nghĩ trong tôi. Hiểu cả những bất ổn trong ánh mắt và cả sự chênh vênh trong tôi. Chỉ mình Nguyên hiểu.
Nguyên chăn một đàn vịt mấy trăm con. Nguyên hay cho vịt ra đồng và tôi mỗi lần muốn gặp Nguyên chỉ cần chạy vụt ra cánh đồng cả vào những ngày nắng hay mưa. Dáng Nguyên gầy hanh hao trong nắng, sâu hun hút trên cánh đồng rộng thênh thênh bốn mùa thông thốc gió...
***
- Mày ăn trộm tiền của dì phải không Lam?
- Không. Con không lấy tiền của dì.
- Thế thì tiền ở đâu ra?
- Tiền... ngoại....
Tôi nghẹn ứ. Ba lấy roi nổ dang quất vào chân tôi lằn vết. Tôi bặm môi không khóc. Dì nhìn xéo:
- Cho chừa cái tính gian. Rồi sau này lớn lên lại bỏ nhà theo giai.
- Dì im đi! - Tôi thét lên và lao đi nhanh như một cơn gió trước khi cha tôi quất thêm những nhát roi nổ dang vào bắp chân tôi và những câu nói sắc như dao của dì.
Từ ấy mỗi lần sang với ngoại tôi không bao giờ cầm tiền của ngoại. Nhưng ngoại vẫn để dành tiền cho tôi trong túi áo treo trong buồng. Ngoại bảo để dành cho tôi sau này vào Đại học. Tôi ở lại với ngoại trong căn nhà sực nức mùi cây cỏ. Đêm đêm ngoại ôm tôi, ngoại lần bắp chân bầm tím của tôi lấy cao xoa xoa nóng sực. Đôi bàn tay ngoại ram ráp.
- Mẹ con ở đâu hả ngoại? - Tôi hỏi ngoại trong cơn mơ chập chờn đang đến cứ như người mộng du. Câu hỏi đã bao lần tôi muốn hỏi.
- Mẹ con cũng khổ lắm. - Rồi ngoại khóc. Tôi nghe tiếng ngoại khóc trong cả giấc mơ.
Mãi sau này ngoại mới kể sau khi bỏ nhà đi, mẹ tôi lên thành phố làm người ở cho một ông quan chức về hưu góa vợ rồi sau làm vợ ông ta. Được 2 năm ông ta ốm chết. Con cái ông ta đuổi mẹ đi. Mẹ lang thang đi làm đủ nghề để kiếm sống. Không biết bây giờ mẹ đang ở đâu.
Nghe ngoại kể tôi ứa nước mắt. Đời mẹ như cánh hoa trôi giữa dòng. Mẹ không dám về quê vì sợ người làng dè bỉu. Tôi hứa với ngoại khi nào đỗ Đại học lên thành phố tôi sẽ đi tìm mẹ. Tìm mẹ về cho ngoại, cho tôi.
Ngoại ôm tôi nước mắt chỉ còn ướt ướt mấy cọng lông mi.
Sáng sớm tôi theo ngoại ra đồng. Mấy luống hoa cúc của ngoại nở vàng một khoảng đồng mênh mang nỗi buồn trôi.
Tôi yêu những mùa vàng hoa cúc dại của ngoại. Loài hoa không cần chăm sóc nâng niu mà vẫn rạng rỡ, xua đi màu u ám buồn tẻ của mùa đông sót lại. Tôi ngắt đầy một nắm hoa cúc dại mang về bỏ vào vỏ chai nhựa để trên cửa sổ. Tôi hẹn Nguyên sang để đưa Nguyên đi ngắm mùa hoa vàng của ngoại. Cũng như tôi, Nguyên ngắt đầy một nắm hoa cúc dại mang về.
Tôi ở với ngoại trong gian nhà sực nức mùi cây cỏ ấy được một tuần thì ba sang tìm và lôi tôi về. Tôi bám vào áo ngoại. Ngoại rấn nước mắt giằng tay tôi khỏi vạt áo:
- Ngoại già rồi không nuôi nổi con. Về đi!
Tôi biết đêm ấy thể nào ngoại cũng lại không ngủ được vì thương đứa cháu gái tâm hồn mỏng manh, hay buồn hay nhớ. Cha lôi tôi ngồi lên xe. Tôi ngoái đầu nhìn về phía những luống hoa vàng rực rỡ của ngoại. Hình như có một bông hoa còn ướt đọng sương đêm...
Dì sinh em Bi. Tôi gọi em là cu Bi vì nó có đôi mắt tròn xoe giống tôi. Và có nụ cười hao hao giống... mẹ tôi.
Cha vui hơn khi có cu Bi. Cha cai thuốc lá và uống ít rượu hơn.
Từ ngày dì sinh em, mọi việc lớn nhỏ trong nhà tôi làm hết. Sáng sớm dậy nhóm củi nấu cháo cho dì và cha ăn đi làm. Đi học về tôi nhờ Nguyên cầm cặp sách về để ra chợ mua cái ăn. Tiền ăn mỗi ngày dì đưa tôi mấy chục nghìn dặn mua từng thứ, xong về phải bảo với dì hết bao nhiêu. Dì không tin tôi từ cái lần thấy tiền trong túi quần của tôi hôm từ nhà ngoại về. Trưa về nấu cơm, cám, cho lợn ăn và giặt quần áo, tã lót. Tôi vui vì có em để chơi đùa nhưng cũng chẳng mấy khi dì cho tôi lại gần em. Cha thì cứ đi làm về là ẵm em nên tôi dật dờ với những nỗi lo, nỗi vui buồn một mình.
***
Thời gian như sợi dây vô hình nối dài tháng năm, xâu vào đó biết bao niềm vui, nỗi buồn tôi không thể nhớ. Tôi đỗ Đại học. Tôi cầm giấy báo nhập học chạy như bay ra cánh đồng tìm Nguyên. Nguyên cầm tờ giấy báo nhập học của tôi trong tay rất lâu:
- Vậy là Lam lên thành phố rồi.
- Nhưng Lam sẽ về với Nguyên lúc nghỉ hè.
- Lam lên đó, công việc học hành bận rộn, biết còn nhớ Nguyên không? Nguyên hướng ánh mắt xa xăm nhìn tôi mà như không nhìn.
- Làm sao Lam quên đồng cỏ này và Nguyên được. Không bao giờ Nguyên ạ.
- Thật không?
- Thật.
Nguyên khẽ nắm lấy tay tôi. Bàn tay Nguyên to bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé và gầy gò của tôi. Nóng ấm. Giờ tôi mới thấy cảm giác khi có ai đó nắm lấy tay mình. Cảm giác được yêu thương và bao bọc. Tôi biết mình cần bàn tay ấy suốt quãng đường rộng dài phía trước. Nguyên sẽ không bao giờ buông tay tôi ra?
Tin tôi đỗ Đại học khiến ba vui ra mặt. Lần đầu tiên tôi thấy ba cười với tôi. Dì chẳng tỏ ra vui cũng chẳng buồn:
- Con gái học lắm chỉ tốn công.
Tôi đạp xe dọc trên con đường ngoằn nghoèo giữa cánh đồng thông thốc gió. Hai bên là những luống rau xanh thẳng tắp. Xa xa có những đám hoa vàng rực rỡ. Tôi hét to:
- Con đỗ đại học rồi ngoại ơi!
Ngoại đang lom khom giữa lùm cây dại nhao nhác ngước lên nhìn tôi, ánh nhìn rạng rỡ.
- Ngoại có vui không?
- Mừng chứ. Mừ... ng.
Tôi chạy đến ôm ngoại. Mùi cỏ cây thơm thơm lạ. Thứ mùi mà mãi đến cả bây giờ tôi còn khao khát.
***
Tôi lên thành phố. Con đường nào cũng rộng dài, tập nập người xe đua nhau lao vun vút. Tôi gửi thư về kể cho Nguyên nghe mấy lần tôi đi xe buýt bị lạc. Nguyên gửi cho tôi những dòng chữ biểu thị nụ cười làm tôi thèm nhìn thấy nụ cười Nguyên biết bao. Tôi ra bưu điện gọi điện về cho ngoại.
- Học khó không con?
- Dễ ợt ngoại à. - Tiếng ngoại cười yếu ớt qua ống nghe.
Tôi mang theo tấm ảnh mới của mẹ gửi về cho ngoại trong ngày mẹ đi lấy chồng lang thang trên các ngả đường nơi tôi biết để mong tìm mẹ. Tôi vẫn hình dung ra cái dáng gầy hanh hao và đôi vai mỏng gầy của mẹ.
Nghe các bạn nói những người từ quê lên thành phố hay đi bán hàng rong. Vậy nên tôi luôn ghé tới mấy cô, bác bán hàng rong để lân la hỏi thăm về mẹ. Nhưng những tin tức về mẹ cứ như ở một nơi nào xa lắm. Không có trong thành phố này.
Tôi tưởng như sẽ chẳng bao giờ tìm lại mẹ được. Mẹ ở đâu trong thành phố triệu con người này? Mẹ lạc vào giữa dòng người giàu sang kia hay giữa những người lao động nhếch nhác. Chỉ cần mẹ hiện hữu trước mặt tôi là được. Cho tôi được thấy mẹ. Khi những tin tức về mẹ cứ mãi như còn ở nơi nào xa lắm làm tôi bắt đầu thất vọng.
Biết đâu mẹ đã đi về một tỉnh lẻ nào đó hay một vùng nông thôn sống an nhàn thanh thản. Tôi không còn lang thang trên khắp các ngả đường chỉ để đi tìm mẹ nữa.
Buổi tối khi đã thu dọn xong cốc chén ở quán cà phê tôi đạp xe về. Đèn đường hắt một màu xanh lét. Thành phố về đêm rực rỡ nhưng tôi luôn thấy ẩn lấp những nỗi buồn và sự sợ hãi. Tôi nhớ Nguyên. Giá bây giờ Nguyên nắm tay tôi...
Bên đường những cô gái dạt từ ngóc ngách nào trong thành phố này chia ra ngồi, đứng bên vỉa hè, gốc cây cười ưỡn ẹo. Mùi son phấn oai oải, sực nức. Những chiếc xe tàng tàng, bóng loáng ghé sát ỡm ờ vài câu rồi cô gái lên xe. Họ lao vào ngõ tối sâu hun hút.
- Con ranh láo toét, dám dụ dỗ chồng bà. Loại mèo mả gà đồng. Bà cho mày chết!
Tiếng người đánh, tiếng chửi bới và tiếng khóc náo loạn một góc tối. Một toán người đang quây tròn quanh một người đàn bà. Vừa giựt tóc, vừa tát, vừa đá. Trong ánh điện hắt ra và ánh đèn xe của những người dừng lại bên đường tôi nhận ra cái dáng gầy hanh hao và đôi vai mỏng gầy. Là mẹ? Tôi đau đớn:
- Mẹ! Đừng đánh mẹ tôi.
Tôi lao vào giữa đám đông. Tôi vừa khóc vừa van xin. Những người qua đường chen vào. Lũ người kia bỏ đi bỏ lại mẹ với những vết bầm trên gương mặt dày phấn son. Mẹ nhìn tôi. Mẹ nhận ra tôi ngay khi ngước mắt lên. Có lẽ vì tôi vẫn gầy còm như cái ngày mẹ ra đi. Mẹ úp mặt khóc
Tôi không đủ bao dung và nhân từ để ôm vai mẹ mà an ủi. Tôi thẫn thờ lê bước. Tôi muốn chạy trốn khỏi thực tại để hình ảnh mẹ vẹn nguyên trong tim tôi.
Mẹ níu tay tôi:
- Mẹ xin lỗi.
- Mẹ về quê đi. Ngoại cần mẹ. Ngoại vẫn mong mẹ từng ngày.
Tôi bỏ chạy trong đêm nhấp nhoáng ánh đèn, điện. Không biết mẹ có gọi tên tôi không nhưng tôi chỉ còn nghe tiếng khe khẽ của một người đàn ông dắt mẹ lên xe lao về những ngả đường đen và sâu hun hút.
...
Những tháng ngày sau đó tôi rơi vào chênh vênh thực sự. Tôi không hiểu mình đang nói và làm gì. Cuộc sống diễn ra như một vở kịch mà người đạo diễn là số phận cho tôi làm vai chính. Giá mà tôi đang sống trong mơ. Giá mà những ký ức đắng đót về mẹ, về tuổi thơ cứ theo tôi thì tôi cũng không phải thế này.
Mẹ như cánh hoa trôi giữa dòng... không còn là mẹ của tôi ngày xưa nữa. Tôi chỉ còn có ngoại. Một bà già lận đận với những mùa hoa thương tôi xót ruột.
Tôi về với ngoại, về với Nguyên cho bớt chênh vênh. Lối nhỏ dẫn vào nhà ngoại nhao nhác cỏ dại mọc hoang. Rêu chen cả vào bậc cửa. Ngoài vườn những bông cúc vàng nở rộ. Dáng ngoại gầy lom khom. Ngoại nheo mắt nhìn tôi cười.
Đêm hôm ấy tôi ngủ trong lòng ngoại với mùi thơm cây cỏ. Tôi không kể với ngoại về mẹ, về cái đêm tôi gặp mẹ sau bao tháng năm mong mỏi. Ngoại ủ tôi ngủ say trong mùi nồng nàn cỏ cây. Trong mơ tôi thấy dáng mẹ gầy hanh hao trên cánh đồng quê rộng dài thông thốc gió vành nón nghiêng nghiêng...
Tôi gặp lại Nguyên trên mỏm đất bên những ngôi mộ bỏ hoang. Nguyên vẫn dành cho tôi chỗ ngồi có thể nhìn sang bên kia sông nhưng không còn những bông hoa và cỏ dại nữa. Người ta đã đào lấp và xới tung mọi thứ cho một dự án. Hoa và cỏ dại của tôi nằm sâu trong những tấm bê tông hay dưới lớp đất đá kia mất rồi.
Gió vẫn thổi dọc cánh đồng. Dáng ai gầy hanh hao trong nắng chiều, đôi vai gầy mỏng mảnh thất thểu quay về... Có khi nào là mẹ tôi?...
Gió vẫn còn thổi dọc cánh đồng hoang hoải trong tôi.
Quỳnh Giao
Truyện ngắn: Người thứ 3
05:05 |Là nhân vật chủ chốt trong đội bóng trường, một tay bóng điêu luyện với những cú bỏ rổ tuyệt vời, những cú ăn ba chớp nhoáng và những pha lốp bóng cực kì đẹp mắt ngoài tài năng bóng rổ người ta còn biết đến Duy như cây guitar số một của trường, anh chàng có mái tóc bồng bềnh đúng chất nghệ sĩ với những bản tình ca lãng mạn có thể làm tan chảy trái tim của bất cứ cô gái nào nhưng...
Truyện ngắn: Người thứ 3 |
Và cứ thế, có lẽ cuộc sống của Duy sẽ mãi trôi đi theo những ngày ảm đảm ấy cho đến một ngày...
***
Sân bóng rổ - một ngày đầy nắng...
Tai đeo headphone, chiếc áo số 23 huyền thoại và những cú bỏ rổ điệu nghệ. Đang say sưa tập luyện, Duy chợt giật mình.
- Duy ơi, tại sao mình ném mãi mà chẳng vào là sao ? – Cô bé đứng nhìn Duy chơi bóng một lúc lâu cất tiếng gọi.
Duy giật mình quay lại ngước nhìn.
Một cô bé cao ráo có chiếc răng khểnh nhoẻn miệng cười lộ ra khóe miệng thật duyên. Duy chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh nhưng... cô bé ấy khiến trái tim đang lỗi nhịp. Bất thần một lúc lâu.
- ờ ờ... Được rồi, thế này nhé, bạn phải căn cho chính xác lực, và vẩy cổ tay thật tốt. Thế này nhé ! Duy vừa nói vừa thực hành động tác cho cô bé xem
- Mình làm mãi không được, Duy giúp mình được không. Cô bé nhoẻn miệng cười.
- Ừ...ừ...tớ sẽ hướng dẫn, nhưng khó đấy nhé! - Duy cười bối rối, một nụ cười ngượng ngùng hiếm hoi nhìn thấy trên gương mặt của Duy.
- Mình sẽ làm được. Cô bạn nháy mắt tinh nghịch.
- Vậy thì bắt đầu thôi... Duy hào hứng tung quả bóng cho cô bé.
Kể từ hôm ấy, buổi chiều nào cũng bắt gặp một đôi bạn cùng nhau tập bóng, không còn vẻ mặt lạnh lùng khuôn mặt Duy đã bắt đầu có những nụ cười, Duy cười nhiều hơn, suy tư nhiều hơn và đôi khi là thẩn thơ vì bóng hình của một "ai đó"...
Mai Anh rất chịu khó tập luyện. Nếu như với những đứa cô gái khác chẳng dám chạy nhảy mạnh bạo vì sợ lớp trang điểm trên mặt sẽ bị nhòe, hoặc tóc sẽ bị rối, chân tay sẽ xước sẹo thì ngược lại Mai Anh chẳng ngại điều gì, những pha chạy vấp ngã đến trẹo cả chân, những cú tập vẩy bóng làm đôi tay mỏi nhừ đỏ ửng... nhưng cô bé vẫn rất kiên trì, kiên trì, cứ thế, từng chút, từng chút một...
Đôi khi Duy thần người nhìn Mai Anh chơi bóng với niềm thích thú và say mê. Mai Anh ngày càng đặc biệt trong mắt Duy. Một cô gái đặc biệt theo một nghĩa nào đó, không còn là sự lỗi nhịp của trái tim.
Cô gái có chiếc răng khểnh...
Mai Anh – cô bé có chiếc răng khểnh lí lắc và nghịch ngợm lúc nào cũng làm trò chọc Duy cười.
Những buổi chiều thấy nụ cười chiếc răng khểnh và khóe miệng duyên duyên trên sân tập như một nguồn cổ vũ Duy trong từng pha bóng.
Ngày ngày trôi qua Mai Anh như một thói quen của cậu, mỗi ngày nhìn thấy Mai Anh tập luyện, cười, nói, đùa vui giống như hàng ngày cậu được thở, được ăn cơm, được hát, được đánh đàn vậy.
Cho đến một ngày...
- Duy à, cho Mai Anh mượn vai Duy một lúc được không ? Mai Anh yếu ớt cất tiếng nói.
- Sạo vậy, Mai Anh, có chuyện gì à ? Duy thoáng chút bỡ ngỡ.
- Không, chỉ là... Mai Anh hơi mệt muốn mượn bờ ai của Duy một lát - Mai Anh ngập ngừng.
- Không sao đấy chứ ? Duy lo lắng.
Duy cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi ướt trên vai áo của mình, Duy lặng im...
Một buổi chiều gió lộng, nắng leo lắt vắt vẻo trên trên những hàng xà cừ lá đổ. Hoàng hôn buông xuống trải dài những vệt sáng lấp láp trên sân bóng chỉ có Duy và Mai Anh... đang khóc.
Và từ cái ngày hôm đó tự khi nào trái tim Duy đã bắt đầu rung lên từng hồi khi nghĩ đến Mai Anh, cái cảm giác muốn chở che chăm sóc cho cô bé.
Trong Duy, bắt đầu nhen nhói một cảm giác nhớ nhung, chờ đợi khi nhìn thấy Mai Anh. Mỗi chiều không gặp, đến sân tập chỉ mong nhìn thấy ánh mắt ấy, nụ cười với chiếc răng khểnh ấy để lòng ấm lại.Và ở đâu đó, Duy cũng cảm thấy, có một ánh mắt luôn dõi theo mình.
Không ít lần cậu bạn muốn hét thật to cảm xúc của mình, nhưng bản tính nhút nhát kéo cậu lại và rồi lại im lặng nhìn Mai Anh từ xa. Đôi lúc, trong ánh mắt Mai Anh, một tia nhìn hi vọng lóe lên ngập ngừng nhưng rồi chợt tắt...
Tình yêu ấy ngày càng lớn dần, lớn dần lên. Hình như Duy đã nghĩ đến một ngày gần đây, nắm chặt tay Mai nói thật nhẹ: "Ừ...mình thích Mai Anh". Duy mỉm cười hạnh phúc nằm gọn trong đáy mắt. Đôi mắt buồn của Duy như rạng lên một một niềm hạnh phúc chẳng thể gọi thành tên. Chắc chắn mình sẽ nói, cuối tuần này. Mai Anh chờ Duy nhé, nụ cười của Duy làm sáng lên bầu trời của sân bóng rổ...
Sân bóng rổ - Chiều chủ nhật tắt nắng ...
3h chiều- Duy đến sớm hơn thường lệ.
4h... Không thấy Mai Anh.
5h.. Mai Anh vẫn chưa đến.
6h.... và cứ thế thời gian trôi đi, người ta nhìn thấy sân bóng rổ, một thằng con trai đập những cú bóng mạnh như điên cuồng...
Chờ đợi – Duy ghét cảm giác này. Sao Mai Anh chưa đến, Duy băn khoăn lo lắng với bao câu hỏi, bông hoa giữ chặt trong ba lô đã rũ xuống héo hắt – vừa lo lắng, vừa tức giận. Duy tiếp tục đập những cú bóng vào rổ, mồ hôi trên gương mặt cậu túa ra, ánh mắt vô hồn.
Mai Anh không đến sân bóng. Duy về, vô định. Bước chân qua con đường đến nhà Mai Anh từ lúc nào. Duy chợt thấy Mai Anh và ...
***
Một cảm giác nôn nao dồn ngược lên tận óc quay cuồng, nhức nhối. Duy quay lại, bước đi đầu óc trống rỗng. Cái tựa vai ấy, những giọt nước mắt và nụ cười của Mai Anh không dành cho Duy, vậy mà từng ấy thời gian Duy vẫn lầm tưởng.
Duy trở về nhà, đầu nặng trịch, lặng lẽ nơi phòng nhỏ ấy, bật nhạc thật to, âm thanh của Apologize vang lên phá tan sự im lặng bấy lâu nay của Duy nhưng quá muộn rồi. Duy gào lên: "Tại sao?"
Sáng hôm sau ...
Duy tai đeo headphone từ tầng hai nhìn xuống. Có một cậu bạn ôm bó hoa hồng thật to bước tới, còn cô bạn kia là Mai Anh.
- Mình xin lỗi... – Cậu bạn bước đến cạnh Mai Anh thì thầm vào tai cô bé.
Mai Anh ngượng nghịu nhận bó hoa nhoẻn miệng cười vẫn là chiếc răng khểnh và khóe môi xinh xinh, chẳng lẫn vào đâu được.
Trên tầng hai. Duy lặng nhìn, tay ôm chặt quả bóng rổ như muốn bóp cho nổ tung nó. Bất chợt, Mai Anh quay lại ngước lên, ánh mắt ấy hướng về phía Duy. Duy tránh né ánh nhìn ấy, lặng lẽ quay người vào lớp. Đôi mắt bối rối giấu một nỗi buồn chẳng thể gọi thành tên. Hai người nắm tay nhau bước về.
Một chàng trai, headphone và những cú ném rổ điêu luyện, nhưng dường như đầy phá phách mạnh mẽ . Duy đang trút giận lên những cú bóng chợt giật mình, Mai Anh, đứng trước mặt Duy từ lúc nào nhìn Duy chăm chú, quả bóng bay đến trước mặt Mai Anh!
- Cú ném 3 điểm. Mai Anh vẩy cổ tay một cách điêu luyện, một cú ném 3 điểm hoàn hảo.
- Tuyệt vời. Duy vỗ tay.
- Tuyệt quá, vào rồi – Mai Anh cười, để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng, nụ cười ấm áp đã từng sưởi ấm trái tim lạnh giá của Duy.
- Cảm ơn Duy, nhờ Duy đấy. Mai Anh lí lắc.
- Không đâu, là do Mai Anh tiếp thu nhanh thôi. Duy cười.
- Mai Anh và bạn trai có chuyện à? Duy buột miệng.
- Ừ... sao Duy biết. giọng Mai Anh chùng xuống.
- Hôm qua, Mai Anh không đến sân, Duy thấy Mai Anh và cậu bạn ấy. Duy bối rối.
- À, Duy đoán thế...Kể cho Duy được không?.
- Cảm ơn Duy vì tất cả, với Mai Anh, Duy là người bạn tốt nhất, Mai Anh chẳng biết tìm đến ai. Chỉ muốn dựa vào ai đó để được khóc và Duy hiện lên... Mai Anh là người có lỗi. Mai Anh ngượng nghịu.
- Lỗi gì cơ? Duy cảm ơn Mai Anh, vì đã nghĩ đến Duy, Duy sẽ mãi là bạn tốt của Mai Anh. Cảm giác như trái tim nhức nhối theo từng vết nứt nhưng Duy chịu đựng để không bật lên thành tiếng.
- Cảm ơn Duy. Mai Anh không biết nhưng... Mai Anh sẽ luôn nhớ về Duy nhé ! Mai Anh nháy mắt tinh nghịch.
- Chúng mình vẫn luôn là bạn tốt mà. Duy gượng gạo tay vân vê quả bóng.
" Mai Anh sẽ hạnh phúc, nhất định thế". Duy nghĩ thầm.
Cuộc sống của Duy vẫn trôi qua như vốn dĩ là thế những vòng quay lại bắt đầu những chu kì mới, một con người khác nhưng vẫn là cái bóng quen thuộc với những cú bỏ rổ đầy sức mạnh ấy.
Tạm biệt Mai Anh!
Kiếp sau em chờ anh ở đâu?
07:23 |Mùa đông năm ấy thật lạnh, tuyết rơi nhiều khiến mặt đất biến thành một sân trượt tuyết trơn láng. Anh rùng mình khẽ xoa đôi bàn tay lạnh cóng kiên nhẫn ngồi đợi cô đến.
***
Nơi anh và cô thường hò hẹn là một công viên nhỏ đối diện nhà cô. Anh đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng cô, đã hơn 7h tối mà sao cô vẫn chưa xuống anh khẽ thở dài lấy một cành cây nhỏ vẽ những vòng tròn trên nền tuyết cứng.
Trong mỗi vòng tròn đó anh đều viết một chứ "yêu" và tất cả chữ yêu đó đều hợp lại thành tên cô. Anh chăm chú vào kiệt tác của mình như quên cả thời gian... Còn cô vẫn lén đứng bên cửa sổ theo dõi mọi cử động của anh. Trái tim cô xót xa khi nhìn anh ngồi một mình lạnh giá. Tình yêu của anh dành cho cô chứa đựng biết bao nhiêu đau đớn và hi sinh.
Anh luôn tự ti và trách móc mình kém cỏi vì chỉ là một người công nhân không thể xứng đáng với cô, sinh viên của một trường đại học. Tình yêu của họ xen lẫn với biết bao đau khổ dằn vặt khi gia đình cô ra sức ngăn cấm. Đã biết bao lần cô muốn rời xa để không mang thêm áp lực đau khổ đến cho anh nhưng trái tim cô lại không thể. Cuối cùng không chịu được cô lao xuống cầu thang...
Cô đứng trước mặt anh. Anh vui mừng chạy đến ôm chặt cô vào lòng: "Cuối cùng em cũng đã đến, anh đã sợ em không thể gặp anh!". Bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc cô, anh dịu dàng nhìn cô nói: "Hôm nay anh phải về nhà thăm bố mẹ một thời gian. Nhưng anh sẽ rất nhớ em!"
"Ban ngày mẹ em đi làm anh có thể gọi điện cho em, em sẽ chờ điện thoại của anh, như vậy sẽ giống như chúng mình được ở bên nhau vậy, sẽ không buồn nữa!". Cô nép mình bên vai anh thầm thì.
Anh khẽ ôm chặt cô hơn và chỉ cho cô thấy tác phẩm trên tuyết mà anh đã làm tặng cô. Trên nền tuyết trắng tên cô được viết bằng hàng trăm chữ yêu hợp lại, trái tim cô run lên vì xúc động, cô biết anh yêu cô rất nhiều.
Anh khẽ lấy tay kéo cao cổ áo cho cô, rồi dặn dò: "Em ở lại nhớ chú ý học hành thật tốt, đừng nhớ đến anh nhiều quá ảnh hưởng đến việc học. Khi nào buồn em cũng đừng nhốt mình trong phòng mà hãy ra ngoài đi dạo, đi chơi với bạn bè. Những lúc không có việc gì thì đan cho anh cái áo len, đến mùa xuân anh sẽ mặc nó được chứ? Như vậy thì lúc nào cũng sẽ có cảm giác anh luôn ở bên em, em sẽ không thấy cô đơn nữa!".
Nói rồi anh rút ra trong túi một gói giấy nhỏ nhét vào tay cô: "Đây là một ít tiền lương tháng này của anh. Anh đã giữ một ít tiền để đi đường và mua ít quà cho gia đình, còn đâu em giữ lại để mua cho mình một bộ quần áo mới nhé! Cẩn thận đừng để mẹ em biết nếu không anh sợ em phải chịu khổ".
Cô cầm gói tiền của anh trong tay mà nước mắt lăn dài... Sau đó cô đưa anh ra bến tàu. Khi anh bắt đầu bước lên xe, cô nhét gói tiền vào túi anh và nói: "Anh hãy cầm số tiền này mua thêm ít quà cho bố mẹ, còn em sẽ giữ một đồng coi như là món quà Tết anh tặng cho em. Trên đường đi nhớ bảo trọng anh nhé!" Anh chưa kịp phản ứng gì thì đoàn tàu đã nhanh chóng chuyển bánh. Anh vội vã gọi với lại theo cô: "Giữ gìn sức khỏe em nhé! Anh nhớ em rất nhiều!". Cô gật đầu vẫy tay nhìn bóng anh khuất xa dần...
Về đến nhà, việc đầu tin là anh gọi điện về cho cô. Nhưng mẹ cô cầm máy, bà lạnh lùng nói: "Anh có phải là người công nhân đang theo đuổi con gái tôi không? Xin anh hãy tránh xa con gái tôi, nó đang ốm và không muốn gặp anh! Lần sau xin anh đừng bao giờ gọi điện đến nữa".
Anh đau đớn, lẳng lặng dập máy, nghĩ đến cô đang ốm, lòng anh thấp thỏm không yên. Còn cô cả ngày chỉ nằm trên giường chờ điện thoại của anh, nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy anh gọi về, trong lòng cô cũng lo lắng không yên.
Để bớt nhớ anh, cô đi mua len về đan áo như lời anh dặn. Cho đến một ngày chuông điện thoại reo vang, cô nhấc máy vừa nói được tiếng alo thì mẹ cô đã tiến lại gần. Cô chỉ kịp nghe thấy giọng anh gấp gáp: "Là em có phải không? Em sao rồi? Sao không nói gì? Em bị cảm đã đỡ chưa? Trả lời anh đi...Em!".
Cô không kịp nói gì thì mẹ cô đã ngay lập tức dập máy. Bà tức giận thẳng thừng nói với cô: "Nếu con còn ngang bướng tiếp tục giao du với thằng công nhân đó, thì nhà này coi như không có đứa con gái này nữa!". Cô đứng đó chết lặng. Chờ mẹ đi rồi cô mới bắt đầu khóc nấc lên, cô nhớ anh vô hạn...
Nhớ lời anh cô rời khỏi nhà ra ngoài đi dạo cho lòng khuây khoảm cô lại đến nơi anh và cô thường gặp nhau, nhìn những chữ "yêu" anh viết cho cô còn sót lại trên tuyết, nước mắt cô lại rưng rưng.
Cô bước lên xe bus sang nhà người bạn thân tiếp tục công việc đan áo của mình. Đường đi phủ một lớp tuyết cứng dày trơn nhẫy, mặc dù xe đi rất chậm nhưng vẫn bị trượt bánh nhiều lần. Bỗng cô nghe thấy một tiếng "ầm" xé tai, cùng với những mảnh kính nát vụn bắn tung tóe, cuộn len trong túi cô văng ra ngoài cửa sổ.
Cô chỉ kịp nghe tiếng ai thất thanh: "Hai xe đâm nhau rồi", tay nắm chặt chiếc áo len đang đan dở cô thiếp đi không biết gì...
***
Đã hơn ba ngày đêm, cô vẫn hôn mê không tỉnh. Bố mẹ cô khóc sưng cả mắt, tuyệt vọng ngồi bên giường bệnh chờ phép màu xảy ra. Bác sỹ nói nếu cô tỉnh dậy, còn tâm nguyện gì phải làm ngay vì có thể thời gian của cô không còn nhiều nữa.
Đến nửa đêm ngày thứ tư cuối cùng bàn tay cô cũng khẽ động đậy, mẹ cô vụt tỉnh dậy ôm chầm lấy cô òa khóc, giọng bà khản đặc: "Con gái! Con có điều gì muốn nói không? Hãy nói cho mẹ, đừng ngủ nữa con..." Cô mấp máy môi nói được những tiếng đứt đoạn: "Áo..áo...len... mang cho con!".
Mẹ cô sực tỉnh tìm cái áo len cô vẫn ôm chặt trong tay từ bữa xảy ra tai nạn đưa cho cô. Cô run run muốn giơ tay với lấy nhưng không đủ sức nữa, cô khẽ thều thào vài tiếng "Con...nhớ... anh ấy!".
Bà vội gọi chồng đi tìm số điện thoại của chàng trai và nhắn anh đến bệnh viện ngay! Nghe thấy tên anh, cô khẽ mỉm cười rồi lại thiếp đi... Mẹ cô đau đớn cứ ôm cô mà khóc. Bà vô cùng ân hận vì đã ngăn cản cô đến với anh, bà nghĩ có lẽ tâm nguyện của con gái bà là đan xong cái áo len tặng người con trai ấy. Nghĩ vậy bà lau nước mắt và cặm cụi ngồi đan nốt phần còn lại. Nước mắt của bà cùng máu trên người cô dính vào từng sợi len khiến chiếc áo len trở lên nặng trĩu...
Khi anh đến bệnh viện thì cũng là ngày thứ năm, khuôn mặt anh hốc hác, hai mắt thâm quầng lao đến phòng bệnh của cô. Nhìn thấy cô vẫn thiếp đi trên giường, anh ngẹn ngào nắm chặt đôi bàn tay của cô òa khóc.
Như một phép màu, cô từ từ mở mắt, anh vội lau nhanh những giọt nước mắt trên mặt mỉm cười nhìn cô ấm áp: "Anh đã quay trở lại rồi đây! Em đừng lo lắng nữa nhé, có gì từ từ nói thôi.." Cô mấp máy định nói điều gì mà không thành tiếng, khóe mắt cô những giọt nước mắt thi nhau chảy, rồi cô lại thiếp đi.
Anh cứ thế ôm cô khóc nấc lên. Có lẽ dường như nghe thấy tiếng khóc của anh, cô lại từ từ mở mắt, cô dùng hết sức lực thều thào những tiếng cuối cùng: "Đừng khóc nữa...Kiếp sau...em sẽ chờ đợi anh!".
Nói rồi cô nhắm mắt bất động. Bác sĩ đến. Giọng ông nghẹn lại: "Cô ấy đi rồi! Cô ấy phải muốn gặp anh lắm nên mới có thể chờ anh được lâu đến vậy, đó đúng là một kỳ tích. Bởi não của cô ấy hầu như đã bị chết đến 90% rồi! Anh hãy vững vàng mà sống không nên phụ lòng cô ấy!"
Mẹ cô cũng tiến lại, bà rưng rưng đưa cho anh cái áo len đã đan xong và nói đây là kỷ vật cuối cùng cô để lại.
Anh run run cầm chiếc áo trên tay, nhìn thấy những giọt máu khô trên áo, anh chao đảo quỳ xuống ôm lấy cô gào lên tức tưởi: "Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?"
Bẫy anh à? Bé còn non tay lắm!
08:23 |"Thật, thề, nếu không tui chết trông hố phân không có chỗ chôn lun!" Mai Thy đáp chắc nịch, thậm chí còn không thèm nhìn tôi, vừa đáp vừa hôn hít tờ polime 20 ngàn mới cứng. Nó là thiên tài trong mạng lưới tin tức, biết tất tần tật mọi thứ trong trường này, và sẵn sàng bán tin đó cho bất kì ai, kể cả kẻ mình ghét nhất, miễn là có trông tay vài tờ 20 ngàn.
Tôi thu sách vào cặp, thận trọng nhét tờ giấy vào ví, vuốt tóc rồi xăm xăm bước đi.
Tốt nhất là nên cẩn thận, vì tôi đang thực hiện một vụ lừa đảo quy mô lớn.
Nhiệm vụ duy nhất của sever game này là: "Tán đổ hot boy của Trường chuyên cấp 3 Lê Hồng Phong"
Tôi khoác trên người chiếc áo phông mới tinh, màu vàng cam chói lọi, bên dưới mặc quần thể thao ngắn quá đầu gối, buộc tóc nhảy lên giường. Trên chiếc ra có hình Thám tử lừng danh Conan, tập tài liệu mà Thy thu thập được đang nằm chễm chệ. Những dòng chữ màu đen nổi lên trên nền giấy trắng:
Tên: Vũ Duy Minh
Tuổi: 17
Ngày sinh: 15/9/1994
Tôi nhếch mép cười, thận trọng viết tin nhắn:
- 2, chào anh
5ph sau có tin nhắn lại:
- 2, ai vậy?
- Là người muốn tán anh từ lâu lắm rồi, mãi mới có cơ hội
- Muốn tán anh à?
- Dạ, vậy ta làm ny nhá!
- Thôi đừng đùa, anh phải học đây, cưng cũng học đi.
Nói rồi, Minh tắt máy. Tôi hậm hực giở sách Sinh ra, lẩm bẩm:
- Đúng là hot boy có khác, khó nhằn đây
Tôi bắt đầu thử trò này từ cách đây hai tháng, chỉ là cho vui thôi, hoặc thỉnh thoảng có lừa lấy ít tiền. Không ham mê chút nào. Ở trường, tôi là một học sinh bình thường như bao học sinh khác, cũng nói xấu sau lưng thầy cô, ăn quà vặt trong lớp, thường xuyên đi photo phao và cực kỳ lười học. Ngoại hình bậc trung, mặt mũi tạm được, nhỏ nhỏ nhưng không thanh tú. Kém thể dục. Còn anh, là học sinh ưu tú, là chủ tịch Đoàn Thanh niên, đẹp trai, giỏi bóng đá. Chơi ở vị trí trung vệ.
Tôi muốn bẫy anh, thứ nhất là vì vui, hai là vì thiếu tiền và ba là vì ôm mộng tình giả thành thật.
***
Tôi đang ngủ gục trong giờ Văn thì có giấy chuyển lên:
- Giang ui, bồ định cưa anh Minh lớp 12 Toán hử? – Cái này là của My
- Ờ - Tôi hí hoáy viết lại
- Thế tí nữa mang sổ đầu bài lên phòng Đoàn đi, tui tạo điều kiện cho
- Bồ chủ yếu muốn mình làm khuôn vác thui. Sổ đầu bài, với cả đống bài dự thi UPU chứ gì. Cả bài bình luận sách nữa chứ.
Tôi ném mảnh giấy cho My, nhìn cô nàng đầy uất ức. Cô nàng lè lưỡi trêu lại, thì bị bà Mai già cô đơn lôi đứng lên:
- Huyền My, cho tôi biết sự khác biệt giữa nghệ thuật bài Vội vàng và Đông thôn vĩ dạ?
Nó hồn nhiên đáp:
- Thưa cô, một cái tên tiếng Việt, còn một cái là Hán Việt ạ!
Cô giáo thổ huyết, còn cả lớp đươc trận cười vỡ bụng.
Cuối giờ, tôi mang sổ đầu bài lên nộp cho anh Minh. Anh ngồi đó, sống mũi đeo cặp kính tri thức, nở nụ cười dịu ngọt:
- Chào em.
Mặt tôi đỏ rần:
- Dạ, chào anh.
- Anh nhớ người nộp sổ đàu bài lớp 10 Hoá là My cơ mà - Anh ngạc nhiên hỏi.
Tôi luống cuống:
- Dạ, My bị...cúm gà, nên không nộp được.
My nó mà biết thì giết chết tôi mất.
- Em lấy hộ anh quyển sách trên giá - Anh dịu dàng nói
- Dạ - Tôi đáp như mơ, gắng hết sức để với lấy quyển sách quá tầm tay.
Cả tủ sách suýt đổ ụp xuống.
Anh xông vào kéo tôi ra, hét lớn:
- Cẩn thận!
Chết tiệt, mặt tôi nó lại đỏ hết cả lên. Tôi luống cuống tạm biệt rồi chạy mất. Vì ngại quá, nên tôi quên mất mình đánh rơi một thứ rất quan trọng
Cái gì thì...
Từ từ rồi sẽ biết!
Tối hôm đó, tôi lại tiếp tục nghiệp tán zai. Lần này thời gian thích hợp hơn, là vào buổi tối khi đi ngủ. Tôi nhắn tin:
- Anh ngủchưa?
- Chưa, nhưng sắp
- Em biết một bí mật rất đáng yêu của anh
- Gì?
- Anh thích màu trắng, và thuộc cung Xử Nữ
...
- Sai
- Nếu anh không nhận là ny em, thì em sẽ tung hết ra
- Tuỳ, ngủ đi
Tôi để cái điện thoại lên đầu giường, giận dữ. Chỉ là tán chơi thôi mà, sao khó khăn thế nhỉ!!!!!
***
Hôm sau, tôi đi cổ vũ anh đá bóng. Lúc đầu trời hơi lạnh, nên ai cũng mặc áo khoác. Tôi ngồi ngay gần sân, cạnh My và Mai Thy. Nhìn anh trán đầy mồ hôi, tôi thấy lạ lạ.
Khoảng 8h, hết hiệp 1, đội trường tôi đạt tỉ số 2 – 0. Trời nóng hừng hực, nhưng không có chỗ để đồ. Khán đài nhiều con gái thế, vậy mà anh chỉ đúng tôi, và bảo:
- Cầm áo khoác cho anh nhé!
Tôi sướng như mở cờ trong bụng, đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu. Áo anh thật to, chiếc áo màu xanh xám, toả ra mùi thơn thật kì lạ, vừa nóng bỏng, vừa lành lạnh như lô hội, bạc hà. Tôi ngủ lúc nào không hay.
Lúc tôi dậy thì trận đấu đã kết thúc. Đội trường tôi thắng áp đảo 5 – 0. Tôi đang định vui mừng thì lập tức nhận ngay ra vấn đề.
Tôi nằm lăn trên chiếc áo của anh, tóc tai bù xù, mắt nổ mắt xẹt. Chiếc áo được vò và cuốn chặt, còn có nước dãi trắng trắng do tôi lúc nãy ngủ gật chảy ra. Tôi ngượng chín cả mặt, ước cho mặt đất nứt ra, hoặc bầy nhầy thành cát lún cũng được, để tôi chìm xuống không còn vết tích. Anh ngửa mặt lên trời, cười rạng rỡ như ánh nắng, nói với tôi:
- Ha ha, cô bé thật thú vị!
Tối hôm đó, anh gửi cho tôi tin nhắn:
"Trên trời triệu triệu vì sao
Hỏi rằng sao tỏ vì sao yêu người?
Trên đời triệu triệu con người
Hỏi đời sao chỉ mình người tại sao?"
Đọc xong, tôi mừng húm, nhắn lại:
- Anh đồng ý à, còn tỏ tình nữa!
- Không phải tỏ tình, chỉ là bài thơ thôi.
- Vậy khi nào tỏ tình?
- Ngày mai, lên thư viện, mở quyển Đồi gió hú, có thư tình đấy.
- Lãng mạn khiếp.
- Chuyện, anh cung Xử Nữ mà.
Tôi bồn chồn không yên, chỉ mong đến ngày mai.
Hôm sau, giờ ra chơi, tôi chạy ngay xuống thư viện. Có tin nhắn:
- Em đến thư viện chưa?
- Rồi ạ.
- Tủ 2B, cuốn Đồi gió hú.
Tôi hấp tấp chạy sang dãy bên phải, nhấc cuốn Đồi gió hú ra. Cuốn Trăm năm cô đơn, ngay bên cạnh, cũng bị ai đó ở phía bên kia của tủ nhấc ra.
- Anh thích em – Có tin nhắn đến.
Tôi nhếch mép cười đầy mãn nguyện:
- Chúc mừng anh đã sập bẫy, hoàng tử đẹp trai.
- Rất vui vì người bẫy là em, Đinh Giang ạ.
Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên vì sao anh biết được. Phía bên kia của tủ sách, Minh nhìn tôi chăm chú qua cái khe của hai cuốn tiểu thuyết rỗng, tay cầm quyển sổ màu hồng quen quen.
À, sổ của tôi, bìa ghi tên, trang đầu tiên ghi Vũ Duy Minh, khoanh hình trái tim, dưới dính tờ giấy in hoa màu tím, mũi tên suy ra: Nhất định phải tán đổ.!!!!!
Anh dịu dàng nhìn tôi, hỏi:
- Làm bạn gái anh nhé!
Tôi thẽ thọt đáp:
- Dạ!
Và các bạn biết, người bán thông tin quý giá về tôi cho anh là ai không? Ba tờ 20 ngàn, chán đời cái con bé Mai Thy phản bạn ấy.
Khi câu truyện này kết thúc
Cũng là lúc câu truyện khác bắt đầu
Chắc sẽ toàn là chuyện vui
Mà không, chắc chắn đấy!