Home » Truyện tình yêu
Trả lại mùa đông
Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012
Truyen tuoi teen - Cô gái vẫn ngồi đó, hai tay ép chặt cốc trà nóng hồi lâu, cô nghĩ suy về một điều gì đó, hai chân dang rộng như một người đàn ông. Khuôn mặt cô luôn có những nét biểu cảm mâu thuẫn, nét mặt mộc hiền lành, tóc mai bay nhè nhẹ trong gió mong manh không dấu được nét bướng bỉnh,quả quyết và sắt đá. Bà chủ quán nước đã quá quen với hình ảnh của cô, hình như lần nào đến quán nước cô cũng ngồi như vậy.Cô đang nhìn say sưa một ai đó, hình như là một tràng trai mặc chiếc áo khoác mỏng có mũ không quen. Bất giác, cô tự cười một mình, đôi mắt buồn man mác, cô ngồi thu mình lại hình như là hơi lạnh. Những cơn gió nhẹ khẽ bứt những những chiếc lá úa màu còn xót lại. Mùa đông lại đến rồi cơ đấy, mùa đông lạnh lùng, cô sợ mùa đông nhưng mùa đông là của cô cơ mà, cô đợi chờ những mùa đông rồi lại tự an ủi mình rồi mùa đông sẽ qua …
Anh đến với cô vào một mùa đông lạnh giá, khi mà cuộc đời cô có nhiều mất mát, đau khổ. Anh khô khan, không màu mè, không nhẹ nhàng, không lãng mạng … Anh không giống như diễn viên nam chính trong bộ phim Hàn Quốc, không nhiều nhiệt đủ sưởi ấm trái tim cô nhưng ở anh cô tìm thấy một sự tin tưởng ở sự thẳng thắng, thật thà và bản lĩnh. Anh không giống với đám con trai nhiệt tình chạy theo cái đẹp tầm thường, thích chơi trội mà cô coi là mẫu hình quá ư bằng phẳng, cô ghét cái gì đó bằng phẳng.
Cô chưa từng hẹn hò với ai nhưng cô đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc tình cảm, những cảm xúc làm trái tim cô bị tê liệt. Nó không giống với cái cách mà cô vẫn hay tươi cười vui vẻ vô tư với người khác. Cô… một trái tim hiền dịu mà sắt đá, một tấm lòng trắc ẩn nhưng cứng rắn, dứt khoát. Cô sống hết mình, yêu hết mình và một mực thủy chung nhưng nếu ai đó không cần cô nữa, nếu ai đó làm tổn thương cô, cô sẽ tự bước ra khỏi cuộc đời người đó một cách âm thầm, không một chút oán trách.
Đã qua hơn hai năm kể từ khi cô vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc sống của người mà cô hết mực tin tưởng, cuộc sống của cô như một điều bí ẩn. Cô không hề trách cái người đã làm tổn thương cô, càng không tin cái người ta gọi là tình cảm, cho dù đó là tình bạn hay tình yêu. Cô rong ruổi với chính mình, vui vẻ và làm bạn với chính mình. Cô tự đi dạo trên những con phố mua cho mình những món đồ yêu thích, ăn một món ăn hợp khẩu vị. Cô chọn cho mình những cuộn len nhiều màu sắc ấm áp, màu của nắng nhẹ, màu của thời gian và màu của yêu thương như tự tìm hạnh phúc cho riêng mình, hạnh phúc chỉ một mình cô biết, một mình cô trải nghiệm và tận hưởng.
Người ta bảo khi hai người gặp nhau đó là định mệnh … Và cô tin như vậy.
Mùa đông lạnh quá, những cơn gió thổi tung những tán lá cây ven đường, cái lạnh se sắt như muốn cắt vào da vào thịt. Mùa đông khoác lên mình tấm áo choàng màu trời xám xịt kéo theo theo những cơn mưa phùn lất phất làm cho cái lạnh càng đáng đáng sợ. Con đường dường như rộng và dài hơn, các cô cậu sinh viên kinh tế không còn tụ tập đông đúc trên đường Trần Đại Nghĩa, mấy cửa hàng thời trang trên phố Đại La vắng khách, thấp thoáng đôi vai nặng của cô bán hàng rong lấp sau làn khói nghi ngút từ quán ngô luộc, mùi sắn hấp dừa thơm nức lòng… Một tin nhắn… đã từ lâu lắm cô không hào hứng với chiếc điện thoại di dộng, nó luôn được cài đặt ở chế độ yên lặng và nằm gọn trong túi áo của cô. Cô chỉ dùng nó khi thực sự cần. Cô đã quen sống trong cái vỏ bọc bình yên mà mình tự tạo ra, cô sợ những ồn ào ngoài kia sẽ làm cô mệt mỏi, cô sợ một tin nhắn sẽ làm cô đau, những nỗi đau không tên tuổi đeo bám cô. Vết thương cách đây hai năm đã làm cô sống như một con robot tự động không chút cảm xúc, vết thương đã lành nhưng để lại một vết sẹo hằn sâu vào con tim cô, lúc âm ỉ, lúc giằng xé.Vì vậy cô đã phải tự tạo ra một vỏ bọc kháng sinh để bảo vệ tâm hồn vốn dĩ không được lành lặn của mình.
Sự lạnh lùng của cô đã khiến cô trở thành con người vô tình. Cô không một chút mảy may quan tâm đến bất kỳ ai kể cả những người bạn thân nhất sẵn sàng bên cô những lúc buồn vui. Những suy nghĩ thoáng qua… Cô chợt nhớ đến những người bạn đã lâu cô lãng quên, mà cũng không phải là quên, chỉ là do cô muốn dành cho mình một khoảng lặng. Không liên lạc được với cô chắc giờ họ cũng lo cho cô nhiều lắm, biết đâu họ đang rất cần cô hay muốn báo cho cô một điều gì đó. Bất giác, luồn tay vào túi ấm lấy chiếc điện thoại, nhấn nút mở bàn phím… Tin nhắn của một số lạ: “Chào bạn! Bạn đang làm gì vậy? Bạn về Vĩnh Yên chưa? Bao giờ bạn về Vĩnh Yên”. Một tin nhắn làm quen không cũng không chút biểu cảm, rành mạch, tuần tự và rất nhiều nội dung hỏi. Cô thường phớt lờ với những tin nhắn từ số lạ, đơn giản vì cô không biết họ là ai, vì cô không biết đó là khởi đầu của một câu chuyện đẹp hay chỉ là những cơn gió nhẹ thoảng qua rồi cuốn hạnh phúc đi mất để lại những chiếc lá đơn độc. Người thì cho cô là khinh khỉnh, có người chọn cách mãi mãi không liên lạc với cô nữa nhưng riêng anh thì vẫn đáp trả, anh vẫn ở lại bên cô như một sự sắp đặt của ông trời. Những tin nhắn quan tâm không chút biểu cảm của anh hình như đã nhen nhóm trong cô những cảm xúc lạ kỳ …
…Cô gọi đó là định mệnh và cô dành riêng cho anh một góc trong điện thoại với cái tên “hỏi chấm”.
Những ngày sau đó cô có “hỏi chấm” nói chuyện và quan tâm. Anh nhắn tin cho cô mỗi khi anh rảnh. Những quan tâm vụng về của anh dần dần đã phá vỡ cái kén mà cô đã ngủ một giấc dài trong đó. Anh đưa cô ra khỏi cái kén và nuôi nấng cảm xúc cho cô. Cô tìm lại được chính cô, một cô bé tự nhiên đến trong sáng, một cá tính lạ và tinh tế. Sau mỗi ngày làm việc anh lại chui vào chiếc chăn ấm áp nhắn tin hỏi thăm cô. Anh vẫn đi theo cô từng ngày, từng ngày:
-Anh mới xong việc, em đang làm gì vậy? Ôn thi đến đâu rồi.
-Em đang mơ ngủ, tin nhắn của anh làm em tỉnh giấc đấy. Cô mắt nhắm mặt mở, tủm tỉm cười.
-Trời ! Thế mà anh cứ tưởng em đang vất vả ôn thi cơ đấy? Ngủ đủ rồi thì dậy học đi nào!
-Mà anh nhắn tin cho em làm nhỉ nhỉ. Em hỏi thật \: Anh có đẹp trai không? Em chỉ thích nói chuyện với người đẹp trai thôi.
-Anh có đẹp trai hay không thì em phải gặp mới biết được nhưng anh không đẹp trai như em nghĩ đâu. Anh sống khô khan lắm … Anh điềm tĩnh trả lời.Cô làm anh tỉnh cả người, chưa có một cô gái nào dám hỏi anh như vậy. Chính cái tin nhắn tinh nghịch của của cô đã thôi thúc anh phải gặp cô bằng được.
Lần đầu tiên cô và anh gặp nhau ở một quán nước ven hồ vào một đêm đông rét buốt, chẳng có ai dám đi ra đường với thời tiết như thế, gió rít nhẹ cũng đủ làm những tán lá cây run rẩy, mặt nước hồ lặng im không chút gợn sóng. Tất cả đều đầu hàng trước cái lạnh đang bủa vây, chỉ có mình cô là uống hai cốc nước dừa đá. Tiết trời lạnh làm cho cái miệng cô xì khói mỗi khi nói luyên thuyên. Anh ngồi điềm tĩnh như một người từng trải, anh xoa nhẹ đôi bàn tay rồi gọi một cốc trà nóng để sưởi ấm mình, anh mặc một chiếc áo khoác có mũ, hai chân dang rộng và một giọng nói cứng nhắc quen thuộc. Đó là hình ảnh của anh làm cô nhớ nhất và cô có anh.
Họ chỉ gặp nhau vào cuối tuần bởi anh ở quê nhà còn cô là sinh viên sống trên đất Hà Thành. Cô học theo khoa kiến trúc năm cuối. Cô sống nội tâm, thích ngồi một mình suy nghĩ và viết về một điều gì đó theo cách nghĩ của riêng mình, cô thích nghe và hát những khúc nhạc buồn và đẹp, thích đi một mình giữa đám đông không một ai biết mình. Cô… Một con người bản năng, tư duy và cá tính sáng tạo thiết kế luôn chạy trong mạch máu. Chính cái nghề cô theo đuổi đôi khi cũng làm cô thích cái gì đó hiện đại, một chút lửa và sự quả quyết. Hai tính cách tưởng chừng như mâu thuẫn nhưng lại tồn tại hài hòa trong một con người như cô, đôi khi chính hỗn hợp ấy làm cô phức tạp. Cô vốn dĩ phức tạp … Bước chân của anh xuất hiện trên lối mòn ngổn ngang những vết sẹo và sự trai sạn của cô, anh thổi vào hồn cô những niềm vui mới, những ý tưởng thiết kế bất tận và những thói quen không sắp đặt. Cô chọn thêm cho mình những cuộn len màu xám ghi đặt cạnh những cuộn len nhiều màu sắc, học bài xong cô lại chui vào chăn ấm đan khăn và đợi chờ tin của anh. Cô ngoan ngoãn ngồi sau xe anh đi dạo khắp phố, café hay đâu đó mỗi cuối tuần.
Anh hăm hở bước vào cuộc đời với nhiều hoài bão, mơ ước. Anh thích rượt đổi và khám phá những điều mới mẻ trên những địa hạt mới chưa có ai đặt chân tới. Anh là con người của công việc, “đối với anh công việc là số một, anh muốn làm một công việc phù hợp với chuyên môn dù công việc đó vất vả như thế nào”. Anh tự nhận mình là kỹ thuật khô khan” và đặt cho cô một cái tên “ kỹ thuật sâu sắc”. Đó như hai mảnh ghép đối lập tạo nên một bức vẽ hoàn chỉnh, là sự bù đắp những thiếu xót không hoàn hảo của hai con người khác nhau. Con người anh khô cằn nhưng anh có thể ngồi cả mấy tiếng nghe những câu chuyện trẻ con không ra trẻ con, người lớn không ra người lớn của cô. Câu chuyện của cô bắt đầu từ từ rồi liền mạch nhiều chi tiết thừa thãi và đột ngột kết thúc, chuyện chẳng có gì cũng làm anh cười ra nước mắt. Anh nhận ra bên trong một con người nghiêm khắc, chín chắn của cô là một trái tim non nớt, thánh thiện, chẳng bao giờ biết dấu diếm cảm xúc. Giọng nói nũng nịu của cô đã gieo vào lòng anh những niềm vui bất ngờ xua tan mệt mỏi sau mỗi tuần làm việc. Anh ít nói hơn cô, câu chuyện của anh là công việc, là máy móc, là mạch điện mà vốn dĩ cô chẳng hiểu gì. Đôi khi anh nói về những điều anh đọc được:
-Em này! Anh có đọc được một bài viết về gia đình?
-Sao cơ?
-Người ta hỏi: Nếu cho bạn chọn: Bố mẹ, vợ và con cái bạn sẽ chọn ai?
-Em sẽ chọn bố mẹ. Cô nhanh nhảu đáp lời.
-Em biết họ chọn ai không? Họ giải thích rằng: Bố mẹ già rồi cũng sẽ mất đi, con cái trưởng thành rồi sẽ lập gia đình, chỉ có vợ là sẽ theo ta đi suốt cuộc đời…
Cô nhoẻn miệng cười nhìn anh, thì ra anh cũng có một chút sâu sắc và đáng yêu lắm chứ, làm gì có ai sống không cảm xúc. Bản thân cô cũng vậy, cô sắt đá, nghiêm khắc với anh nhưng cô cũng thương anh nhiều lắm. Làm việc cả ngày nhưng anh vẫn đường xa đợi chờ cô ngoài đầu ngõ, từ ngày quen cô anh chưa bao giờ đặt chân đến cổng nhà cô khi cô chưa cho phép. Cô thích được anh đợi ngoài ngõ như vậy, thích cái cảm giác chạy ra ngõ nhìn thấy anh, cảm giác bắt anh phải đợi làm cô kiêu hãnh.
Có anh cũng làm cô phải suy nghĩ lo âu nhiều hơn và cô nhận ra lo âu đôi khi cũng là một niềm hạnh phúc. Lo những bữa ăn công ty không làm anh ngon miệng. Lo bữa tối của anh phải ăn muộn không đúng bữa sẽ ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe. Lo những hôm trời mưa không ngớt làm mắc lối anh đi làm. Lo trời lạnh thấu. gió xuyên qua cái mũ áo làm lạnh cái đầu ngộ ngộ của anh. Lo công việc không được xuôi làm anh vất vả. Công việc là một phần cuộc sống của anh, làm cô chạnh lòng muốn hỏi: “công việc là số một, vậy thì em là số mấy?” nhưng cô không cho phép mình hỏi như vậy, cô sợ những điều cô nói làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Lòng tự tin đến hãnh diện trong con người anh đã làm cho cô buồn lòng. Cái tôi kiêu hãnh của anh quá lớn khiến khoảng cách của cô và anh ngày càng lớn. Đã có lúc cô thấy anh lạ lẫm, xa vời. Cô muốn dời xa anh nhưng hình ảnh những ngày đầu quen nhau níu kéo cô ở lại bên anh, động viên anh hoàn thành tốt công việc và không quên nhắc anh phải nghĩ nhiều đến gia đình của mình rồi mới đến lượt cô. Cô dành cho anh những tình cảm giản dị nhất. Anh chân thật và cảm ơn cô về những điều thiêng liêng ấy:
-Cảm ơn em nhiều.Anh may mắn nên mới gặp được em.
-Kỹ thuật khô khan ơi! Em không tốt như anh nghĩ đâu, em chỉ cố gắng sống tốt thôi. Ông trời sẽ thương những người tốt.
-Anh cũng nghĩ vậy. Anh tin là ở đời sẽ có luật nhân quả.
Họ dành cho nhau những tin nhắn mộc mạc, chân thành như vậy. Rồi … cuối năm công việc của anh không được suôn sẻ, những việc không đúng chuyên môn làm anh cảm thấy nhàm chán. Anh đau đáu tìm một công việc mới thực hiện mơ ước của mình. Một tuần liền anh không liên lạc với cô. Anh luôn giải thích bằng hai chữ công việc và để lại cô một mình phía sau. Đã lâu lắm cô không được nhận tin nhắn chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ và anh cũng quên hỏi thăm và nhắc nhở cô học bài. Có thể là do công việc cũng có thể do anh không còn tình cảm với cô nữa.
Cô im lặng… Anh và cô lỗi nhịp.
Hơn một tháng qua đi…
Anh quyết định chuyển công việc về Hà Nội và lựa chọn cho mình một công việc yêu thích. Công việc đã tạo cho anh niềm tin mới. Anh gọi điện báo tin cho cô với giọng vui vẻ, anh không hề nghĩ tới hơn một tháng qua anh đã vô tình. Cô thì đã quá mệt mỏi và đuối sức để chờ đợi, sự mệt mỏi làm cho cô ích kỷ. Cô bình tĩnh nhấc máy muốn chứng tỏ cho ai đó biết không có anh cô vẫn sống tốt, giọng cô hờn dỗi : “biết đâu ở Hà Nội anh lại gặp được người phù hợp”. Đó cũng là câu trả lời cho mối quan hệ của anh và cô. Trái tim cô sắt lại, cô không muốn nói với anh những điều như vậy, anh đâu có biết rằng anh đã quá vô tâm để lại cho cô một khoảng trống quá lớn.
Ngày không anh … Cô vùi đầu vào với đồ án tốt nghiệp và quyết làm đồ án thật tốt, khối lượng công việc gấp nhiều lần, cô không để cho mình một khoảng thời gian trống nào, cô sợ những khoảng trống sẽ giết chết cô mỗi ngày.
Ngày không anh… nhói tim mỗi khi có tin nhắn mà vẫn cố tỏ ra bình thường.
Ngày không anh… Một khoảnh khắc vô tình cũng chợt nhớ vẩn vơ, một lời trêu ghẹo cũng làm cô hờn dỗi vô cớ.
Ngày không anh…
…Cái nắng đầu mùa oi bức len lỏi xuống xóm trọ nhỏ, những cơn mưa đầu mùa chợt đến chợt đi, có khi mưa không ngớt. Những cơn mưa không báo trước làm ướt dây phơi cô giăng nơi xóm nhỏ, mưa làm ngập con đường cô đi, mưa dửng dưng làm ướt cả mái tóc vốn dĩ yếu ớt của cô. Cô trở về khi trời đã tạnh ráo, gió gọi cô về và sấy tóc cho cô. Bầu trời trong lành và mát dịu, cô mở những ô cửa đón nắng về. Nắng in những chùm lá hồng xiêm lấp lánh vào nơi phòng trọ nhỏ … Thời gian thoáng trôi như một giấc mơ, cô cũng đã chuẩn bị tốt nghiệp và bước sang một tuổi mới. Còn anh giờ này anh đang làm gì nhỉ ? Anh đang ở trên mảnh đất Hà Thành này cơ mà sao mà xa xôi quá. Anh đang làm việc cũng có thể lướt web, mà cũng có thể anh đang… Có bao giờ trong một giây phút tĩnh lặng anh nhớ đến cô không. Cô đưa mấy câu trả lời làm giả thiết rồi lòng buồn mênh mang. Thì ra cô còn nhớ anh nhiều lắm, cô nhớ bóng dáng một người hay đợi cô ngoài đầu ngõ mỗi buổi tối cuối tuần, cô nhớ giọng nói đĩnh đạc không cảm xúc của anh, cô nhớ đôi lông mày hiền lành, nhớ những lúc anh cười khi cô kể chuyện tinh nghịch, nhớ lúc anh chữa mụn cho cô bằng nước miếng của anh mà cô không hiểu sao anh lại chữa khỏi được cái mụn đáng ghét mà cô đã từng trị nó cả một tuần liền. Nhớ sao mà nhiều đến thế, nỗi nhớ cứ đong đầy, đong đầy trong tim …
Tốt nghiệp… cô trở về quê nơi đã sinh ra cô, một vùng quê bình yên đến quen thuộc. Ngày tháng qua đi như không đợi ai.Thời gian đã chứng kiến quê hương nuôi cô lớn lên, quê hương cho cô cánh diều, cho cô cả cánh đồng lạc bạt ngàn, cánh đồng lúa thơm ngát. Quê hương tiễn cô đi đến xứ lạ ăn học rồi lại dang tay đón cô trở về. Thời gian cũng cho cô nhiều trải nghiệm đẹp về cuộc sống giúp cô trưởng thành hơn. Cô giờ không còn là một cô sinh viên như ngày nào, cô đã trở thành một kiến trúc sư yêu nghề. Cô không muốn chui vào bất cứ một cái kén nào cũng không muốn làm đôi cánh rong ruổi, tìm kiếm thứ gì hết, chỉ là shopping, lướt web, tán ngẫu với bạn bè, công việc và đi chùa cầu phước lành khi cô mệt mỏi. Thế giới hiện tại của cô là một điều bình thường và giản dị, không phơi bày cũng không bí hiểm.
Với anh đơn giản là sự lựa chọn và quyết định. Vậy thôi. Đàn ông trong một thời điểm sẽ chọn điều gì là quan trọng nhất để làm mục tiêu đạt tới. Khi đạt được mục tiêu họ lại chuyển sang mục tiêu khác để tiếp tục cuộc sống… Tình yêu luôn trong tim họ, nhưng có lúc họ dẹp sang một bên, chỉ vậy thôi… Những lúc mệt mỏi trống vắng sau những bon chen khốc liệt của cuộc sông, họ lại nhớ tới những tình cảm đẹp nhất để xoa dịu tâm hồn:
-Chúc mừng em đã trở thành một kiến trúc sư nhé.
-Vâng. Em cảm ơn.
-Dạo này em thế nào ? Ra trường em định đi làm đâu chưa ?
-Em khỏe và tăng hai kilogram rồi đấy.
-Thế cơ à. Thế thì phải chúc mừng em rồi. Em là còi quá đấy. Ăn nhiều vào,giữ sức rồi còn đi làm nữa chứ.
Cô như được sống lại những ngày hạnh phúc bên anh. Con người anh mãi mãi như vậy, cứ quan tâm rồi lại vô tình. Một lần cô muốn bước thật chậm, thật chậm vào cái thế giới riêng của anh tìm kiếm vị trí của cô trong lòng anh rồi sẽ bước ra đi thật nhẹ nhàng. Cuộc đời như một vở kịch không biết trước kịch bản mà bất cứ ai muốn tồn tại cũng là những vai diễn đa diện và bí ẩn. Lúc nhập vai trẻ thơ, khi đóng vai người lớn… Lúc đóng vai vất vả, khi đóng vai thành đạt, dư giả. Anh diễn vai một người đàn ông chạy theo lý tưởng và hoài bão. Cô đóng vai một cô gái im lặng, sắt đá và thủy chung. Vở kịch cuộc đời không bao giờ hạ màn nó cứ diễn theo dòng thời gian, vai diễn liền mạch nối tiếp không bao giờ kết thúc, kết thúc có nghĩa là không tồn tại. Vào một thời điểm nhất định của tương lai cô và anh sẽ có những vai diễn khác nối tiếp hiện tại. Có thể trên hai con đường thăm thẳm họ sẽ gặp nhau, có thể bước chân của cô và anh sẽ lỡ nhịp, có thể anh sẽ tìm được hạnh phúc khác. Với cô, cô chọn cách im lặng đi sau anh, cô chỉ mở lòng với người mới khi anh đã tìm được hạnh phúc mà thôi.
Rồi trời cũng chuyển mùa. Mùa đông đến nhẹ nhàng, gió heo may làm khô bờ môi nhạt màu. Cô biết tin anh đã tìm được hạnh phúc mới, người con gái đó hơn cô ở nhiều điểm mà cô không có. Mùa đông mang anh đến với cô như một định mệnh rồi mùa đông cũng báo cho cô biết cô mất anh. Anh đã vĩnh viễn không thuộc về cô. Cô nhớ anh đến quay quắt, cô chạy ra con đường thênh thang đầy gió… Có ai đó đang đợi cô ngoài đầu ngõ, cô chạy ra ngóng nhưng không thấy. Gió rít lên từng cơn làm rối làn tóc xõa dài, cô đuổi theo những người đội mũ có áo, anh đang lẫn ở đâu? Có một bóng dáng ai đó đang mặc chiếc áo khoác có mũ đang ngồi trong quán cà phê nhưng không phải là anh. Có ai đó bảo rằng “ Lấy khăn bịt cái mặt em vào kẻo lạnh” văng vẳng, thoáng qua rồi biến mất …
Hôm nay cô vẽ …
Đã lâu lắm cô không vẽ một bức tranh nào, có lẽ đây là lần cuối cô tưởng tượng ra hình hài của anh.Từng nét, từng nét, nét đậm… nét nhạt … nét nhanh thoăn thoắt …những nét chậm dài… Hình ảnh của người con trai đeo kính cận, mặc áo khoác có mũ được hiện ra. Một bức thư cũng được cô viết cẩn thận:
“ Kỹ thuật khô khan của em!
Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng em gọi tên anh ! Vì là lần cuối nên em sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của anh mà em mãi lặng im.
Câu hỏi đầu tiên “Anh có đẹp trai không?” của anh làm em cứ im lặng mãi, vì em ngượng ngùng xấu hổ, là hôm đó buổi tôi nên anh không nhìn rõ cái mặt ngượng đỏ mặt của em đấy thôi. Anh ạ! Anh của em không đẹp trai đâu, những mỗi lần anh cười đôi chàng mày của anh rât hiền làm em tin tưởng và ấm áp.
Anh lại hỏi em “Em đã biết mình thuộc về ai chưa?” – Khi ấy anh đi xe thật chậm, thật chậm đợi em trả lời. Trời lạnh và mưa phùn …Em lặng im. Khi ấy em chưa thuộc về ai đâu ngay cả khi em cho phép mình hẹn hò với anh. Nhưng với em hẹn hò với bất kỳ ai không phải là chuyện đùa vui, là một chuyện rất nghiêm túc trong cuộc đời.
Lần cuối anh hỏi mà em lại yên lặng “Anh đã không thực hiện lời hứa gì với em?” Lần này em nhận ra im lặng không phải là vàng, im lặng làm anh không thể hiểu em nhiều hơn, làm anh cứ phải nghĩ suy nhiều và làm khoảng cách giữa anh và em càng lớn. Anh tệ lắm anh có biết không? Đã hứa với em là sẽ cho em đi uống nước dừa bất kỳ lúc nào anh rảnh nhưng anh quên thì phải. Em cũng không dám đòi hỏi vì sợ anh bận rộn nhưng từ nay cho đến mãi mãi em không được đòi hỏi và nũng nịu với anh nữa.
Kỹ thuật khô khan của em! Lần cuối cùng em gọi anh như thế. Anh sẽ có một cái tên mới bên một người khác tốt hơn em. Cầu mong anh luôn hoàn thành tốt công việc và hạnh phúc. ”
Cô gấp gọn bức thư rồi thắt chiếc nơ màu xám ghi thật đẹp, cùng với bức tranh cô đặt vào một chiếc hộp.
Quán nước vắng người, ánh điện đường lấp lánh phủ đầy sương mờ ảo. Có một cô gái ngồi một mình . Tiết trời đầu mùa đông heo may không đem theo cái lạnh nhưng cũng đủ làm cho lòng cô lạnh tê tái. Kỷ niệm ngày xưa như ùa về. Cái lạnh buốt của mùa đông cũ như vẫn còn đây. Cô uống hết hai cốc nước dừa rồi từ từ lấy cốc trà ấm áp chặt vào hai lòng bàn tay, cô nhìn những mạch máu trên bàn tay đã hồng và ấm lên, nhìn thật kỹ, thật kỹ. Cô cười ngượng ngịu một mình rồi lướt mắt ngang qua mặt hồ, mặt hồ trong xanh không chút gợn sóng. Cô nhấc chiếc hộp nhẹ nhàng thả trôi xuống mặt nước trong xanh kia.
Trả lại cho mùa đông nhé, mùa đông của cô … Nhưng trả rồi không có nghĩa là đã hết đơn giản là vì mùa đông là một trong bốn mùa tuần hoàn, đông đến rồi đông lại đi để lại trong lòng người những dư vị ngọt ngào. Lòng cô nhẹ tênh và ấm lên, cuộc đời sao dài và mênh mông thế nhưng cô sẽ bước tiếp dù không có anh…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét