Home » Truyện tình yêu
Ranh giới - Hồi 24 : Lãng quên - (GuGu)-A
Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012
Trong cơn mê man.......
……………………
……………………
Ào… ào……
Hự…. tôi đang ở đâu thế này, xung quang toàn nước, tôi đang chơi vơi giữa một đại dương mênh mông, tôi nghĩ vậy. Bầu trời xám xịt, mưa như trút nước, đan xen trên nền trời âm u kia là những luồng sét như muốn rạch nát màn đêm. Mệt mỏi làm tôi không nghĩ được nhiều nữa, tôi cảm thấy mình đang xuống sức rất nhanh, mình cần tìm cách để thoát khỏi chỗ này đã.Tôi bơi trong vô vọng, nước biển phả vào mặt lạnh buốt.Cái lạnh làm cho tôi thêm yếu đi nhưng nó cũng giúp tôi thêm tỉnh táo.Cho dù thế nhưng tôi vẫn nhận rõ được sự bất lực, cơ thể dường như không còn là của tôi nữa. Nước lạnh đã làm tê liệt mọi cảm giác nhưng............ tôi vẫn không hiểu…………………………!
Đoà..ng…ng...g...............
Một tiếng sét uynh tai làm tan đi những ý nghĩ mông lung của tôi. Từ đằng xa, tôi thấy thấp thoáng bóng dáng của một con tàu đánh cá nhỏ đang ẩn hiện giữa thứ ánh sáng ghê người của sấm sét. Chắc con tàu đó cũng như tôi, đang bơ vơ giữa đại dương và tìm nơi tránh bão. Thật đáng thương cho số phận của họ nhưng giờ đây tôi đã biết một điều rằng, mình không cô độc.Cái ý nghĩ buồn cười đó đã làm tôi phấn trấn hẳn lên, cố tìm cách bơi lại phía con tàu và ra dấu hiệu cầu cứu.
Lại gần nó, tôi thấy một người con gái đang đứng trước mạn thuyền và soi những ánh đèn pin yếu ớt về phía tôi.Bóng tối đã không cho tôi thấy rõ được khuôn mặt của người đó. Tôi cố dồn hết sức bơi , bỗng người đó gọi.....
...............cô ta gọi tôi chăng, mình quen cô ấy sao, hay không phải...?!!!
Từ lúc đó, cơ thể tôi lại cảm thấy ớn lạnh. Cô ấy biết tôi, không phải là vấn đề, vấn đề là ở chỗ tôi không biết..................tôi.....
-Anh.......... H... Đoàn...ng...g..
Tôi thầm rủa cái tiếng sét chết tiệt kia làm át đi tiếng cô ấy gọi, tao mà lên được bờ thì mày sẽ.....nghĩ thế chứ mình đâu làm gì được nó.
Gạt hết ý nghĩ vớ vẩn ,tôi vẫn cố bơi lại chỗ đó vì tôi hiểu rằng ở dưới nước càng lâu sẽ không có lợi cho cơ thể tôi lúc này. Tiếng người con gái kia không ngừng gọi tôi, nhiều lúc nghe như sắp khóc, à mà không, cô ấy đang khóc. Chắc hẳn cảm giác của cô ấy chẳng khác gì tôi lúc này vì phải đứng dưới trời mưa bão, mặc kệ cho những cơn gió lạnh đến cắt thịt . Có vẻ như mối quan hệ giữa chúng tôi khá thân thiết, nhưng tôi không thể nào nhớ............
Thành công không phụ lòng người có trí, chả hiểu tôi học được câu này ở đâu nhưng cũng thầm cười tin là vậy vì giờ đây tôi đã đến sát mạn thuyền. Nơi mà tôi tin là sẽ trả lời cho tất cả những dấu hỏi của tôi.
Cô gái đó cúi xuống, mái tóc dài rủ xuống vì dính nước mưa. Cô đặt chiếc đèn pin xuống thuyền, đồng thời lấy điểm tựa và đưa tay về phía tôi. Tôi sững người, cánh tay cô gái thon thon, trắng muốt. Đó dường như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, được những chuyên gia điêu khắc tỉ mỉ làm nên.Không...., kể cả họ có giỏi đến mấy cũng không thể làm được, chỉ có thượng đế mới có khả năng này. Như phản xạ, tôi nắm lấy tay cô ấy. Hơi ấm của cô ấy đã xóa tan đi cái lạnh thấu xương ở nơi đây, nó dường đang mang cơ thể tôi trở lại với tôi... ấm áp và ngọt ngào.
-Em bắt được anh rồi........không rời anh nữa đâu.......
Câu nói đó làm cho tâm trí tôi bị xáo động mạnh, tôi cảm thấy có gì đó xót xa và cay đắng nhưng không thể biết được vì sao. Những hình ảnh hỗn độn đan xen nhau ùa về . Chúng hiện ra rất nhanh và tan đi cũng rất nhanh. Chúng dường như đang bị trói buộc ở một nơi nào đó trong tiềm thức chỉ trực để có cơ hội bung tỏa. Bỗng dưng cơ thể tôi như bị một sức nặng nào đó đè xuống. Đại dương bao la kia như vẫn muốn nuốt chặt lấy tôi, nó không tha tôi, vẫn ngoan cố, trôn vùi tôi theo những dấu hỏi.Cô gái kia vẫn nắm chặt, kéo mạnh tôi lên .....nhưng.....
-Anh...... cố lên......anh...
-Tôi.......... tôi..khô..ng..g thể..........
Dường như có một bàn tay vô hình nào đó đang túm lấy chân tôi. Kéo tôi rời xa khỏi con thuyền kia. Nó như muốn bảo với tôi rằng, tôi không thuộc về nơi đó. Cô ấy vẫn nắm chặt, giờ đây cả hai bàn tay cô ấy đang kéo lấy tay tôi.
Mình phải làm sao đây...... mình phải quyết định, phải lựa chọn.
Tôi cố gắng dãy dụa, cố gắng thoát khỏi sự giằng buộc nhưng không phải sự níu kéo của bàn tay lạnh lẽo vô hình kia, mà là đôi bàn tay mềm mại, ấm áp. Vì tôi hiểu một điều rằng, sự lựa chọn đó sẽ chỉ có một người phải khổ đau.Mắc dù tôi có thể không quen biết cô gái kia nhưng trong thâm tâm tôi không muốn kéo cô gái đó xuống đại dương sâu thẳm này, phải chịu đựng những gì tôi đang phải chịu đựng. Cuộc sống của cô ấy còn dài, tương lai tươi sáng còn đang ở phía trước giông tố này. Cô ấy sẽ sống tốt......và cần được sống tốt.....
Tôi buông tay cô ấy ra, lặng lẽ chìm xuống mặt nước mặc kệ cho những tiếng gọi thất thanh. Qua làn nước mặn chát đang làm cay xè mắt tôi, hình bóng cô bé mờ dần...mờ dần...hòa vào màn đêm huyền ảo............
...........nhưng tôi đã quên mất một điều...............
Từ trong khóe mắt cô gái, từng giọt nước mắt nhẹ rơi, chua xót, vỡ tan vào nước biển.............. nhạt nhòa...............
-----------------------------------------**********------------------------------------------
Tôi giật mình tỉnh giấc, người tôi ướt sũng vì mồ hôi. Đầu tôi đau nhức kinh khủng, cơ thể rã rời. Chưa hết bàng hoàng sau cơn mê thì cánh của phòng mở ra. Ánh sáng soi rọi cả căn phòng. Mắt tôi liền nhắm nghiền lại theo phản xạ do chưa thích ứng được với ánh sáng mạnh.
-Anh dậy rùi à.... gớm người đâu mà ngủ dữ vậy, chả biết trời đất trăng sao gì hết...
Một giọng con gái nhỏ nhẹ, trong trẻo xen lẫn với tiếng cười khúc khích vang vang trong gian phòng.
-Anh là nhiều tội lắm đó biết không, em với bác chủ nhà phải vất vả lắm mới đưa được anh vào đây đấy- cô gái phụng phịu. À mà đời sống sinh viên của anh sướng lắm hay sao mà anh nặng vậy. À chắc tại làm ở cửa hàng đó nên suốt ngày ăn vụng chứ gì. Để khi nào em mách bà chủ cửa hàng đó cho anh bị trừ lương đi... hihi...^^....
Mặc kệ những lời thao thao bất tuyệt của cô gái, tôi đang phải chống chịu với cơn đau đầu, nhức óc.Tôi cố gắng ngồi dậy để lấy lại tỉnh táo.
-Hôm nay anh bị sao thế, chả thèm nói với người ta một câu nào. Anh dậy đi, chúng ta còn phải lên Hà Nội nữa, không nhanh là em cho ăncái này cho khỏi phải ăn sáng đó. Đáng ghét..
Tôi cố gắng mở mắt thì.....
Trước mắt tôi là một cô gái rất xinh xắn, khuôn mặt thanh tú và trong sáng đang dứ dứ nắm đấm nhỏ nhắn về phía tôi. Mọi thứ của cô gái đều rất đẹp và hoàn hảo nhưng có một điều mà tôi cảm thấy bất hợp lý là trên cơ thể tuyệt mỹ kia một bộ quần áo cũ kỹ và rộng thùng thình, nhìn rất ngộ. Như thể bộ quần áo kia được may ra không phải để dành cho cô ấy.
-Anh nhìn em gì mà ghê vậy. Khuôn mặt cô bé trở lại vẻ tội nghiệp
-Anh thì khác gì em chứ mà cười, ghét thật.
Tôi bắt đầu nhìn lại mình. Trên người tôi là một bộ quần áo lao động đã ngả màu. Bây giờ tôi mới cảm nhận được sự chật chội của nó.Nó không hề vừa vặn với tôi, đến nỗi những chiếc cúc áo không thể nào mà cài hết được.
Bất chợt những hình ảnh này làm tôi nhớ đến một điều gì đó........... Những hình ảnh hỗn độn trong tiềm thức lại chen nhau ùa về. Người tôi bắt đầu nóng ran. Đầu óc quay quồng.Người vã mồ hôi.Cơ đau đầu lúc nãy chỉ trực có thế mà lại ùa vào.Bọn chúng như thể muốn xé toang đầu tôi thì mới chịu tha. Óc tôi như đang bị ngàn mũi kim khâu đâm từ trong ra hay như một trái bọc phá bị dồn nén lâu ngày có thể nổ bất cứ lúc nào. Tôi..tôi không thể chịu đựng được nữa, nó đã vượt quá khả năng chống chọi của tôi.. không...không....
AHHHH.............ahh...........aaaaaaaaa
-Ơh, anh. Anh Hiếu. Đừng có dọa em nha, em không chơi nữa đâu.Anh sao thế, trả lời em đi. ANH HIẾU.... có nghe thấy em gọi không.... anh Hiếu........an..H..
******
.............Chết rồi , đóng cổng rồi H???ơi !..............................
.................Nhà sử học mới được khai quật Dương Trung ...H??? ....................
......................"Sân trường ngập nắng , áo em bay
Ngẩn ngơ tôi đứng , hồn ngất ngây
Xì xào gió khẽ vờn trên lá
Hoà chung một khúc nhạc đắm say"............................................. .
Nắng ươm vàng lúa toả hương bay
Rộn ràng gió thổi lòng ngất ngây
Tim anh ngập tràn trong hạnh phúc
Em ơi ...hãy nhớ khúc xuân này
Xuân này ..nhớ mãi tình đắm say
Sợ người quân tử dễ lung lay
Vật đổi sao dời ai biết được
Nhưng em nguyện chờ mãi nơi đây !!...............
..._Anh yêu em ! Anh yêu em , mãi yêu em , vũ trụ có thể tan biến , nhưng tình yêu của anh thì không !...
...sếp hôm nay chuyển nhà theo bố mẹ vào Nam ..
...Anh !!! Hãy hiểu cho em , và đừng khóc nữa , anh đã phải khóc nhiều rồi ...hứa với em , đừng để tình yêu của chúng ta ...kết thúc cũng bằng những giọt nước mắt !!
Công chúa mít ướt của anh !....
..Em là đồ nói dối , nói dối , nói dối , anh không tin em nữa , không tin nữa , không bao giờ hứa ..không bao giờ hứa nữa !!!!...
...............MAI... NGỌC............
-Không...... khôn...ng..g.......
Tôi choàng tỉnh giấc... lại là một giấc mơ khó hiểu. Những hình ảnh hỗn độn kia là gì vậy...?! Cả cái tên Mai Ngọc nữa, người đó là ai...?! Ôi trời, tôi không thể nào hiểu nổi được nữa.Đầu tôi vẫn đau nhức kinh khủng.Mọi cặp mắt đang đổ dồn về phía tôi một cách khó hiểu.Tôi chợt giật mình, bấy giờ tôi mới nhận ra là mình đang ở một nơi......bệnh viện. Tôi ra dấu hiệu xin lỗi mọi người vì làm tiếng ồn lúc nãy và các cặp mắt lại quay đi để lại cái lắc đầu cùng tiếng thở dài mệt mỏi....
Đặt ngay ngắn lại chiếc gối trắng tinh được nhồi bông rất êm, tôi nằm xuống để làm dịu bớt cơn đau đang hành hạ đầu tôi…. Khó chịu thật…. cơn đau cứ âm ỉ kéo dài dường như không dứt….
Tôi cố nhắm mắt lại để hồi tưởng những hình ảnh đã thấy trong giấc mơ kì lạ ban nãy…
….Một đại dương mênh mông……
……..cơn bão………………………………………. .
…thơ….
người con gái xinh đẹp trong bộ đồ rộng………………………………
….Mai Ngọc……
Bất chợt dòng suy nghĩ của tôi dừng lại ở hai chữ Mai Ngọc…. hàng loạt câu hỏi ùa đến trong cái đầu đang đau nhói…
….Mai Ngọc…ai là Mai Ngọc?.....
Lại còn người con gái xinh đẹp kia nữa….cô ta là ai?....sao cô ta lại biết mình?....
Hình như trong chuỗi trí nhớ đang rất lộn xộn của tôi, tôi vẫn nhớ mang máng cuộc chuyện trò ngắn ngủi với người con gái đó…chỉ một chút…như ánh sáng của một ngôi sao băng lóe lên trên bầu trời đêm, rồi lại lụi tắt ngay sau đó….và tôi nghĩ cô ta quen mình….nhưng cô ấy là ai?!!!....
….Mai Ngọc…cái tên tôi cảm thấy vô cùng thân thuộc nhưng lục tung cái bộ nhớ đã chạy được hơn 18 năm nay, tôi vẫn không tìm được một file nào có chứa cái tên ấy…tôi cứ cố gắng tìm, tìm trong tất cả những gì tôi thấy còn lưu lại trong trí nhớ…….kết quả…..
……….vô vọng…………..
một cơn đau lại kéo đến…
Như một phản ứng, tôi đưa tay lên day day hai bên thái dương để làm dịu cơn đau, và tôi nhận ra cái đầu tội nghiệp của tôi đang quấn một lớp băng khá dày từ đỉnh đầu xuống đến sát tai. Có lẽ tôi đã hiểu sao mình lại có mặt ở nơi này - bệnh viện. Nhưng điều tôi chưa hiểu là vì sao cái đầu tôi lại ra nông nỗi này và mớ bòng bong tôi đang cố giải thích dẫn đến ai, đến diều gì?....những câu hỏi lại xoay quanh, kéo sự chú ý của tôi rời khỏi lớp băng…
Ngoài trời đang mưa, cơn mưa mùa đông đem theo làn hơi lạnh len qua kẽ hở của chiếc cửa sổ đã cũ làm tôi chợt rùng mình. …Đôi mắt tôi dõi ra ngoài, lặng nhìn màn mưa đang giăng kín khuôn viên khu vườn phía bên ngoài căn phòng tôi nằm…mưa rơi gấp gáp… gió lạnh đập vào cửa sổ từng làm cái khung gỗ cũ kĩ cùng lớp kính rung lên từng chập…những tiếng cạch cạch như bị nuốt chửng bởi âm thanh của cơn mưa…
Tôi chăm chú nhìn và tự hỏi mình đang nhìn điều gì phía bên ngoài lớp kính mờ mờ ấy…mưa chăng…có lẽ vậy… Tôi cảm thấy mình như bị cuốn hút vào màn mưa trắng xóa , thích thú với làn hơi lạnh giá mà cũng sợ nó để dấn bước đi tìm những cảm giác ấm áp hơn… cứ như thế tôi đi mãi…đi mãi…
………Đooooaaaaàng!!!!................
Một tia sét xé tan bức tường mưa đang giăng kín bầu trời và kéo theo nó tiếng nổ đinh tai nhức óc… dư ảnh của tia sét còn để lại trên nền trời đêm là một vệt sáng nhờ nhờ gãy khúc và loằng ngoằng như con rắn… Tôi đăm đăm nhìn cái vệt sáng đang mờ dần ấy…một chuỗi hình ảnh nữa tìm đến….đầu tôi đau nhói……..
….vẫn mưa….
_Lộp bộp ...lộp bộp !!
_Chết rồi anh ơi , mưa !!!
_Uhm , mưa mau quá , em nép vào người anh đi !!
_Rầm !!!! ...
_ !! Em đâu rồi ...em có sao không , anh xin lỗi !
_Em đây ...em không sao , anh ở đâu vậy ?
_Anh đây ...anh đây
_Em đây rồi , anh xin lỗi , anh xin lỗi !!
_Anh , đừng bỏ em ra nhé , em sợ lắm !
_Anh đã nói rồi , chừng nào trái tim anh còn đập ..anh sẽ không buông em ra đâu ....
......................
_Cộc ..cộc ...!! Có ai ở nhà không ạ !
_......
_Xin cho hỏi có ai ở nhà không ạ . - Tôi đưa tay gõ cửa tiếp .
_A..i....đ...ấ...y ? - Một giọng nói già nua trong nhà mệt mỏi vọng ra !
_Chúng cháu ...đi đường bị lạc , trời mưa quá ! Xin bác , làm ơn ....!! - Tôi nói ngập ngừng , giọng run run.
_Cạch ...! - Cánh cửa gỗ mở ra , một bà lão tóc bạc trắng như cước , ngó ra
_Trời tối , mưa to như vậy mà còn đi đâu , xem cách ăn mặc thì cô cậu không phải người ở đây ..!?
_Dạ vâng , anh em cháu ở ngoài Phúc Yên ạ , tụi cháu ....
_Thôi đi vào đây hong khô người đã rồi nói chuyện sau , cứ đứng ngoài cảm lạnh thì khổ . - Bà lão ngắt lời tôi ...
…………….
_Sao thế , tai nạn à ?
_Đâu ! Thấy cô ta ôm một tập tranh lao vào chiếc xe con đang đi tới .
_Chết rồi à ?
_Tông mạnh thế thì sao mà sống được !
_Chắc tự tử vì tình đây ..
_Ờ , chắc thế !
_Nhìn cũng xinh xắn mà lại chết sớm , phí thật !
_Có giấy tờ chứng minh gì không ?
_Toàn mỹ phẩm ...à không , có tờ giấy đây này
_Xem nào ..!
Tên là Mỹ Uyên à ...cái gì đây nhỉ ...?
_Mẫu xét nghiệm ..
_HIV
_...Dương tính ...
…………………………………………�� �……….
_Chị Jenny! Chị ...làm ..sao vậy ? Chị làm ...sao ..vậy ?
_Superman
_Dạ ?
_Chị có xấu không ?
_Không ! ...Không ....hề , chị ...đẹp, chị ...đẹp lắm !
_Vậy hãy ôm chị đi ...
………
………
………
- Anh Hiếu! Anh Hiếu…..
Một giọng nữ kéo tôi trở về thực tại, đầu óc vẫn còn đang quay cuồng với nhưng hình ảnh vừa hiện lên trong đầu…cơn đau vẫn còn âm ỉ….
- Anh Hiếu? Anh gặp ác mộng sao mà người đẫm mồ hôi thế này? Nghe mấy người giường bên nói anh tỉnh rồi lại ngất đi làm em lo quá….!!!
Tôi định thần hướng mắt về phía cô gái đang ân cần hỏi han…bất chợt…
………….một cảm giác kì lạ xâm chiếm suy nghĩ của tôi….
……là cô ấy…cô gái mặc bộ đồ rộng thùng thình….cô gái đi cùng tôi trong đêm mưa….
- Anh cảm thấy thế nào? Anh hôn mê hai ngày rồi làm em sợ quá…
…Cô à… Chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phòng mở toang, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi hớt hải chạy vào, lách qua mấy người bệnh nhân đứng gần giường tôi, người đó chạy lại phía tôi, giọng đầy lo lắng
- Ôi Hiếu, con của mẹ sao lại đến nông nỗi này? Con đau ở đâu?... ở đầu phải không con…
Rồi bà ta đưa tay xoa xoa đầu tôi làm tôi đau điếng
- Á !!!….
- Mẹ xin lỗi…mẹ sơ ý quá…khổ thân con tôi sao lại như thế này….
Hàng nước mắt lăn dài trên hàng mi người phụ nữ làm tôi có một cảm xúc rất lạ, và tôi càng khó hiểu hơn:” sao bà ta lại nhận là mẹ mình?”….”cả cô gái kia nữa, cô ta biết mình sao?”….”sao lại gọi mình là Hiếu, Hiếu là ai?”….. Lại thêm hàng tá câu hỏi nữa ùa đến….
….Cạch… cánh cửa phòng bật mở lần nữa. Một vị bác sĩ bước vào, tiến đến phía giường tôi đang nằm
- Cậu thấy sao rồi? ông ta hỏi với giọng rất quan tâm
- Cháu thấy r…ất mệt - tôi gượng trả lời
Quả thực tôi đang rất mệt, người tôi mỏi nhừ, cái đầu thì như bị tra tấn bởi những cơn đau và hàng loạt những hình ảnh tôi chưa giải thích được…Ông bác sĩ lại gần, rút cái kim truyền nước đang cắm ở cổ tay rồi quay sang phía người phụ nữ và cô gái:
- Chị và cô cứ yên tâm, tôi nghĩ cậu nhà không gặp vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Nhưng để chắc chắn tôi sẽ đưa cậu nhà đi chụp cắt lớp để có kết quả tổng thể.
Rồi ông ta cùng cô y tá giúp tôi chuyển sang một chiếc giường có bốn bánh xe quay để đưa đi, đằng sau là tiéng thút thít của người phụ nữ và ánh mắt đầy lo lắng của cô gái xinh đẹp…
…lỗi là tại cháu… tôi loáng thoáng nghe thấy cô gái nói với người phụ nữ như vậy trước khi chiếc giường chở tôi ra khỏi phòng….
Hành lang bệnh viện ban đêm khác hẳn với những dãy hành lang chật ních bệnh nhân và người nhà, kẻ đứng người ngồi mà tôi hay thấy trên tivi trong chương trình thời sự. trên cả chặng đường tới phòng chụp cắt lớp tôi chỉ thấy vài người ngồi ở dãy ghế phía ngoài các phòng bệnh, có lẽ là người nhà bệnh nhân không còn chỗ ngủ nên ra ngoài này, hoặc có thể do trong phòng ngột ngạt quá nên ra ngoài tận hưởng chút hơi lạnh của mùa đông. Tôi sợ cái màu trắng toát của nơi này, mùi thuốc kháng sinh, mùi dung dịch sát trùng…mùi của bệnh viện…Cố gắng hít một hơi thật sâu, tôi để làn hơi lạnh mang theo mùi mưa tìm vào trong hai lá phổi đang cảm thấy thiếu không khí của mình,và để xua đi những mùi khó chịu đang còn cố bám víu lấy sống mũi.
….không khí ban đêm thật tĩnh mịnh và thanh bình…
Phòng chụp cắt lớp cách phòng tôi khá xa nên trên đường đi tôi có một chút thời gian suy nghĩ về những gì tôi thấy. Chuỗi hình ảnh lần này có vẻ rành mạch và rõ nét hơn nhưng sao tôi vẫn thấy mông lung quá....Bà cụ tóc bạc…cô gái tên Uyên….người đàn bà tên Jenny….họ là ai? Vì sao tôi không nhớ gì hết? vì sao tôi cảm thấy những người đó rất quen mà kí ức thì hoàn toàn trống rỗng?....Cả người phụ nữ ban nãy…. "mẹ?”……. "Mai Ngọc?”…. những cái tên, những khuôn mặt lại bắt đầu xoay đầu tôi như chong chóng…càng lạ lùng hơn là cô gái xinh đẹp tôi gặp trong giấc mơ lại vừa ở ngay cạnh bên tôi, ân cần hỏi han, quan tâm, tôi biết ban nãy không phải một giấc mơ và tôi hoàn toàn tỉnh táo…, cô ấy còn làm tôi cảm thấy rất thân quen nữa. nhưng sao tôi lại không có chút ấn tượng nào trong kí ức?!!!....
….miên man….dòng suy nghĩ như một không gian rộng lớn, vô định vây quanh tôi…..Tôi cần ánh sáng…..Ánh sáng, ở đâu đó lóe lên một chút ánh sáng yếu ớt làm tôi hi vọng bước đến sẽ tìm được câu trả lời, nhưng ánh sáng ấy lại tắt ngấm làm mọi hi vọng trong tôi cùng tan biến, có lẽ giống như bọt sóng vỡ tan khi chạm vào bãi cát dài. Tôi đưa mắt tìm…rất lâu… nơi đâu thấy ánh sáng là tôi chạy đến….nhưng……..
……lại tắt ngấm, như hi vọng đi tìm câu trả lời trong tôi……..
- Đến nơi rồi! giọng cô y tá trẻ vang lên làm tôi tập trung trở lại.
Trước mắt tôi là một căn phòng rộng nhưng không nhiều dụng cụ, chỉ có một máy vi tính nối với một cái máy hình trụ màu trắng. cái máy rỗng ở giữa và có một chỗ giống như một tấm nệm để bệnh nhân nằm lên
….Là máy từ tính….
Cô y tá mỉm cười giải thích khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi.
- Chắc em không quen với mấy thứ này, trông em khỏe mạnh như vậy chắc không mấy khi vào bệnh viện.
Tôi mỉm cười ngượng ngạo......
Rồi cô bảo tôi bỏ hết những vật dụng còn lại trong người ra và yêu cầu tôi nằm vào cái "tấm nệm” tôi thấy lúc nãy…
Roooooooooo……..
"tấm nệm” dần dần di chuyển vào trong lòng cái ống hình trụ. Thực sự tôi không cảm thấy thoải mái với cái vụ chụp cắt lớp này.Tôi nằm yên trong cái máy, lắng nghe tiếng máy và tiếng gõ bàn phím máy tính của người bác sĩ.
…..thời gian cứ thế trôi qua, tôi cũng không rõ bao lâu. Có lẽ nhìn đăm đăm lên nắp cái máy cũng toàn màu trắng làm tôi như bị thôi miên………….
- Cô Dung – giọng ông bác sĩ gọi cô y tá có pha sự lo lắng
- Vâng .
- Cô đi gọi giúp người nhà cậu Hiếu sang gặp tôi ở văn phòng nhé
- Vâng , em đi ngay.
Tôi bắt đầu cảm thấy không yên tâm vì đoạn hội thoại ngắn ngủi mình vừa nghe. Có phải tôi có bệnh? Một sự lo lắng không biết từ đâu trùm lên suy nghĩ của tôi… hàng loạt những suy nghĩ không đâu xuất hiện…
- Thưa bác sĩ, cháu có bệnh gì phải không ạ?
- Không! Cậu hoàn toàn khỏe mạnh, không có gì đáng lo. Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe.
Vị bác sĩ trả lời tôi bằng giọng trầm ấm nhưng tôi nhận ra một nét âu lo thể hiện trong ánh mắt của ông.
…chắc chắn có điều gì đó……
……..tôi cảm thấy sợ…………
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét