Vì đâu mà nỗi nhớ có sức mạnh vô hình đến kỳ lạ. Có thể len lỏi vào những giấc mơ, có thể hiện hữu ngay cả khi ta đang nói cười với một ai đó khác, thậm chí, có thể vu vơ ùa vào trong suy nghĩ những phút ta nhìn đời, nhìn người chơi vơi lạ…
Trong một cuộc tình, yêu đương dù là kẻ chậm chân đến sau hay là người nhanh chân đến trước, dẫu có yêu gần gũi hay xa xôi, vẫn cứ là đó một khoảng trời đong đầy nỗi nhớ.
Khi đem lòng yêu thương một ai đó là khi trái tim ta dành trọn cho một người vốn chẳng phải người thân, không phải bạn bè, chỉ đơn thuần là một người xa lạ. Nhưng người xa lạ ấy làm ta ngơ ngẩn, làm ta vui vu vơ và thành hình một nỗi nhớ vu vơ.
Khoảng thời gian yêu là khoảng thời gian đẹp nhất, là vô tình đong đầy kỉ niệm trên những góc phố ta qua, là những đêm trời mây lặng gió nhưng lòng ta như nổi bão. Nếu người không đến, nếu người không có một câu trả lời, nếu người không hiện diện… lòng ta hẳn sẽ nổi bão mất rồi. Một cơn bão lòng của ngập tràn thương nhớ…
Sau những yêu thương mặn nồng, những ngọt nhạt nơi đầu môi, tình ta rơi vào khoảng nào xa xăm lắm. Mối tình thơ trôi xa dần, tay ta mỏi mệt buông lơi. Kể cả khi chuyện tình hồng kết thúc, phía cuối con đường chỉ còn mình ta độc bước, ai đó thân thuộc đã rời đi, đã chọn cho riêng họ một lối rẽ khác không ta… Thì khi ấy, vẫn còn đó những nỗi nhớ cút côi, nhớ đến hoang hoải trong những kiếm tìm yêu thương vụn vặt…
Ta say người từ những nỗi nhớ, người ơi!!!
Nỗi nhớ về người là nỗi nhớ người ta yêu thương, từng khờ dại đem yêu thương nhấn chìm tất cả. Những nỗi nhớ chẳng có nổi một bóng hình trọn vẹn, nhưng cứ vô tình bóp nghẹt tim ta…
Nỗi nhớ về người là những nỗi nhớ xót xa, xót xa cho một thời ta mê mải. Ta còn đó những nỗi khờ vụng dại, nhưng nếu chọn lại một lần, vẫn chọn là người mà ta đã yêu thôi.
Nỗi nhớ về người là nỗi nhớ sẽ trôi, một ngày nào đó sẽ trôi, chỉ là ngày ta chưa biết trước. Ta không phiền ôm thương nhớ một mình ta, vẫn đi qua ngày tháng sau chuyện tình chia xa đầy nước mắt. Ta có thể mạnh mẽ đến độ gom yêu thương và gửi nỗi nhớ đi một chiều. Cho đến khi ta mỏi mệt, nỗi nhớ kia cũng tự khắc hóa nhạt nhòa…
Nỗi nhớ chẳng của riêng người, chẳng của riêng ta, nhưng ta giữ khư khư cho riêng ta một nỗi nhớ. Ta ôm trọn vẹn nỗi nhớ vào lòng và sống mạnh mẽ qua những ngày tháng đơn côi, ta không cố gắng chất chồng thêm những mảnh tình hờ, không cố lướt đi nhanh qua những tháng ngày rêu phong cũ. Ai đó cười ta, chê ta… Ừ ta khờ, đến nỗi nhớ cũng khờ khạo giống ta, cứ mải mê gắn với bóng hình người ở đó…
Ta sẽ quên, sẽ lại dành thương nhớ cho một ai đó khác, nhưng hiện tại, cứ để ta nhớ người, dù chỉ là một chút, một chút thôi…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét