Home » Truyện tình yêu
Nơi ấy ngoảnh lại( 16, 17, 18, the end)- Vihoit
Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013
Chap 16 (16+): Giấc mơ có thật!
Em đang nằm đó trong vòng tay tôi. Em vẫn thế, vẫn như cái đêm đó, mềm mại và ấm áp. Mắt em nhắm hờ như đang mời mọc, đôi chân thon dài khẽ co lên để lộ khu suối tiên ẩn hiện, híc hôm nay em không có mặc quần chíp. Nằm cạnh em mà người mình nóng hừng hực, phải làm sao đây? Mình và em đã chia tay rồi, em đâu phải là của mình nữa. Mình làm vậy thì chỉ tổ làm em khinh mình. Nhưng dù sao mình và em cũng đã từng có một đêm, đúng, mình không ngủ thì thằng khác nó cũng ngủ với em thôi. Gần 3 năm yêu nhau, em là của mình, chuẩn luôn rồi. Sao phải xoắn chứ. Lại nghĩ tới cảnh em đang quằn quại trong tay thằng khác làm mình không đắn đo thêm nữa.
Mình nhẹ nhành hôn lên đôi mí mắt rồi trườn lên cơ thể nóng bỏng của em, em nhẹ nhành trườn theo, hơi thở em gấp gáp dần. Hôn song mí mắt, mình nhẹ nhàng áp miệng vào môi em, đôi môi em khẽ mở như mời mọc mình, hai chiếc lưỡi nham nhúa quấn lấy nhau như sam. Mình lại tiếp tục hôn lên khắp mặt em, chiếc lưỡi được cơ hội hoạt động hết công xuất, mình khẽ cắn nhẹ dáy tai em, em rùng mình. Không để thừa đôi tay, mình cởi nút áo em, hai tay xoa nhẹ nhàng hai trái đào tiên căng tròn. Có lẽ em cũng đã sẵn sàng cho chò chơi thể xác nên em không ngại ngần hướng dẫn đôi tay mình đến nơi cần đến. Chiếc váy mỏng manh nhanh chóng được mình vén lên để lộ khu tam giác huyền diệu vơi chùm lông đen như đuôi dế, ướt át. Khẽ chạm vào đó, em ưỡn người lên và khẽ rên.
- H..H..đang làm gì đó..
-...
Mình bừng tỉnh, hóa ra tất cả chỉ là mơ, nhưng sao nó giống thật thế? Nó giống thật vì cơ thể mình đang nằm đè lên Popi. Và tất cả những gì trong mơ nó đang hiện ra ngay trước mắt mình, có khác là khác nạn nhân không phải là EX mà là Popi. Mình vội vàng lật lại đúng vị trí.
-H...H xin lỗi..
- H..huhu
Mày đang làm cái quái gì đấy hả H? Trời ơi! Popi yêu mình- Đúng, nhưng mình không yêu Popi, vậy mà...mình đã nhẫn tâm làm cái trò đen tối với người con gái mình không yêu. Còn mặt mũi nào nữa không hả H? Popi khổ vì mày như thế là quá đủ rồi.
Đầu óc mình như muốn nổ tung, mình muốn chạy khỏi cái nơi quái quỷ này, mình muốn về với quê hương thanh bình yên ả. Nhưng thực tại thì sao? Bên cạnh mình Popi đang dấm dứt khóc. Cô ấy ngoảnh mặt vào tường như muốn nói rằng cả đời này sẽ không bao giờ nhìn mặt mình nữa.
- H..H không cố ý..H chỉ mơ..- Mình cố nói nhỏ tới mức có thể chỉ đủ cho 2 đứa nghe thấy, vì cả phỏng em vẫn đang ngủ ngon lành.
- Đừng...tôi không muốn biết..hức..hức..
Trời ơi! Chả nhẽ lại nói rằng, mình chỉ mơ đang làm tình với EX nhưng nào ngờ mình lại áp dụng nó vào Popi. Thế thì còn mặt mũi nào nữa chứ.
Cứ thế mình miên man suy nghĩ vô định, Popi cũng đã dần nín khóc, có chăng là những tiếng nấc oán than một thằng đàn ông bệnh hoạn.
Điều mình không mong muốn nhất cũng đến, ông mặt trời hững hờ treo lơ lửng trước cửa phòng. Vội vàng cáo từ cả phòng ra về, Popi vẫn nằm đó vờ như đang ngủ. Mình về mà chả còn tâm chí đâu chém gió với mấy em cùng phòng Popi nữa.
- Mình về đây.
- Ế...tối qua làm gì cái Popi giờ tình chuồn hả?? hé hé
- Sao về sớm thế? Sao cái Popi giờ chưa dậy ta???
...bala...bala....
Loạng choạng về phòng mà lòng như tơ vò. Vội vàng vứt cái thân tàn ma dại xuống cái dường hôi hám. Chả còn nghĩ được gì nữa, giờ thì mất luôn cô bạn bé bỏng rồi. Một phút nông nổi làm tiêu tan một tình bạn đẹp như thơ, sao ông trời cứ mải trêu tôi thế không biết.
Cũng chả muốn để ý xem hôm nay học hành gì cả. Nằm suy nghĩ miên man và chìm vào giấc ngủ vô định, không còn những giấc mơ quái ác.
Lũ chiến hữu gọi, chẳng biết có vụ gì nhưng đang chán lên cũng cắp đít đi giải sầu. Không quên nhắn tin cho Popi xin lỗi về chuyện đêm qua.
- Thế đếu mà nhìn chú như thằng ất ơ thế?- Thằng Hiếu troll.
- Tao đếu sao cả, làm cái loz gì thì nói luôn đi. - Mình thều thào.
- Rượu chứ làm đéo gì nữa, đi không?- Đạt chầm ngâm.
- Quất tới bến đi.
Thế là năm thằng lại lẽo đẽo ra quán. Nhậu nhẹt chém gió đủ cả, được cái tiết trời se se lạnh nên uống rượu khá là vào dù rượu đếu ra cứt gì cả. Toàn nói về gái và loz nên mình chả có hứng thú gì hết, đâm đầu vào uống thứ rượu pha cồn cay sè.
- Mày biết không? Tình yêu đéo có gì thú vị cả.
- Tao biết, nhưng sao vẫn yêu nhể?
- Tao đéo biết, đơn giản là vì cái loz.
- Nhưng cái loz đó chỉ thuộc về thằng nào biết giữ tình yêu của chính mình.
- Chuẩn, tao nói vậy nhưng tao luôn làm theo con tim. Dù nó là sai, không có kết quả gì nhưng tao sẽ đéo bao giờ hối hận.
Cuộc nói chuyện không đầu, không cuối của mấy thằng bạn tự dưng nó khiến mình thấy như vừa được khai thông. Đúng “Dù nó là sai, không có kết quả gì nhưng tao sẽ đéo bao giờ hối hận”
Không ngờ mấy thằng bạn mình phán chuẩn vãi. Đúng, vừa nhâm nhi ly rượu, vừa bày ra một kế hoạch...có hoa và có nước mắt...
Tàn canh rượu mình lê thê đi về, bỏ mặc cho mấy thằng nó tính tiền, vì tiền mình đã dành cho kế hoạch khác rồi, xin lỗi chúng mày nhé mấy thằng bạn tốt ^^
- Đi đâu giờ mới mò về hả?
- Thì H...đi chơi game.
- Chơi game sao có cả mùi rượu thế kia?
- Ờ thì...
- Anh có biết là tôi gọi anh bao nhiêu cuộc rồi không? Anh có biết tôi đã đứng đây bao lâu không?
- H...Xin lỗi..
- Anh chỉ biết xin lỗi thôi à? Anh không nghĩ cho anh thì nghĩ cho người khác với chứ!
- H...
- Thôi khỏi, vào nhà tôi nấu cơm cho mà ăn.
Ngoan như cậu học sinh vừa mắc lỗi, mình vội vàng mở cửa mà quýnh quáng cả vài phút mới mở được. Popi hôm nay không cười nhiều với mình nữa, lẳng lặng dọn dẹp cái phòng bá đạo của mình. Tự dưng thấy thương Popi quá, và ước gì trái tim mình không bị đóng băng bởi một người khác.
Nhưng không sao! Tình yêu có lẽ sẽ lại đến với mình theo đúng nghĩa của nó. Mặc Popi, mình miên man suy nghĩ.
Xem nào, tiền còn hơn 800k, không sao, tháng này ta nhịn vì tềnh êu vậy. Điạ điểm....à đúng rồi...quán Trà Đạo nơi hai đứa hẹn hò. Nội dung, tất nhiên là có nến và hoa với một câu nói sến sến một tí, nhưng thế đếu nào lũ con gái lại thích mấy cái câu sến sến của con trai được nhỉ? Cái này mai hỏi Voz sau vậy.
***
Một buổi chiều âm u, heo mây lạnh gió mà sao trong mình thấy đẹp quá! Đúng là Nguyễn Du phán không sai “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.
Một mình rẽ vào quán tạp hóa mua rất nhiều nến trong ánh mắt ngạc nhiên của mụ chủ quán, chắc nó nghĩ mình mua nến về thắp cho cả năm mất điện đây mà, lại vào hàng hoa mua cơ số hoa trong ánh mắt hôm mộ của em bán hoa. Nhiên vật liệu coi như song, hoàn thành bước 1.
Trước mắt lại là quán trà đạo quen thuộc, lẫn trong đó như có nụ cười duyên giáng của em. Đúng!!! Nụ cười đó sẽ giúp anh vượt qua tất cả, chờ anh em ha?
- Cô ơi..cháu nhờ tí việc được không ạ? - Cố gắng dặn một nụ cười như hoa, mình nói với cô chủ quán.
- À H, lâu quá không qua đây, có việc gì không cháu?
- Dạ! Là thế này ạ...bala...bala...
- Ừm...thôi được, khách quen cô iu ái đấy nhá, cô dành cho mày cái lầu 2 tối nay đấy, có gì cần phụ cứ kêu mấy em phục vụ giúp nha?
- Dạ cháu cảm ơn cô, cho cháu gửi gói đồ ở đây nha cô?...hì hì
- Cứ để đó đi. Nhớ làm sớm song sớm nha? Vì tầm khuya khuya cô hay đông khách.
- Dạ..cháu về...cháu chào cô.
Địa điểm đã song, bước hai coi như hoàn thành, giờ tới bước quan trọng nhất nào.
Mình về mà trong lòng như nở rộ ngàn cánh hoa.
18h: Nhắn tin cho số điện thoại quen thuộc.
- Tối nay đi với anh một lúc được không?
- Em...đi đâu vậy anh?
- Anh xin em 30p thôi, địa điểm bí mật nha em.
- Ok, mấy giờ vậy anh?
- 19h nha em. Anh đợi ở cổng KTX
- Dạ...
Oh zia!!! Một nửa của bước ba đã song. Giờ là tút lại vẻ đẹp trai. Quần jean, áo pun khoác thêm cái áo rét thơm lừng comfort của Popi mới giặt. Nhanh chân tới quán Trà Đạo cùng các em nhân viên xinh tươi chuyển bị cho một kế hoạch mà đã rất thuận lợi tới thời điểm hiện tại.
Giờ thì mình mới thấy cái nỗi khổ của mấy cái trò tỏ tình theo kiểu Hàn Xì này. Nhìn vậy mà rất vất vả và kỳ công, từng ngọn nến, từng cánh hoa đều phải xắp xếp rất tỉ mỉ. Sau gần 45 phút thì cuối cùng mọi thứ cũng song. Một hình trái tim toàn cánh hoa hồng, bên trong vừa đủ cho hai người đứng, thế thôi mà mệt vãi ra. Còn các em nhân viên sau khi hoàn thành thì trầm ngâm...mà tưởng tượng.
- Trời ơi! Ai mà được anh H tỏ tình ghê vậy ta?
- Chắc chắn tí cô ấy sẽ òa khóc mà ôm anh cho coi.
- Trời ơi! em ghen tị với cô ấy quá
..bala...bala...
18h59: Dạo bộ ra KTX đón em, lý do mình thích dạo bộ vì nó mang cho con người ta cảm giác thư thái dễ chịu, mà quan trọng hơn nữa là mình đếu có xe .
- Anh vẫn đúng giờ như ngày nào..
- Hì hì em đẹp quá đấy..
- Anh lại thế rồi..rõ ghét..
- Ước gì...anh và em..
- Đừng ước vì nó không là sự thật rồi anh ha?
- À ừm...
Sau câu nói đó là sự im lặng. Im lặng đi bên nhau mà nhìn lại tất cả những gì đã qua. Nó mới như đâu đây thôi mà sao xa quá.
19h09:
- Em nhắm mắt vào đi?
- Lại còn vậy nữa ha?
- Tất nhiên rồi.. nhanh nào...
- ừm...hì hì
Mình vội nhá máy cho em nhân viên. Sau khi thấy tầng hai đã lập lòe trong ánh nến thì mình mới dắt tay em lên lầu. Cho em đứng vào trung tâm của trái tim, mình đối diện, trên tay là bó hoa hồng sặc sỡ. Không gian tĩnh lặng, với ánh nến mờ ảo, mùi hoa hồng phảng phất.
- Mở mắt ra đi em?
- …
- Anh! Một thằng tồi, một thằng không biết chân trọng tình yêu của mình, anh đã đánh mất đi cô gái mà anh yêu nhất. Anh đang đứng đây, trước mặt em, và trái tim anh muốn nói rằng: Làm bạn gái anh nha? Mình làm lại từ đầu em ha?
Tíc tắc, tíc tắc tất cả không gian, và thời gian như lắng đọng chờ đợi câu trả lời của cô bé. Ánh mắt em ngấn lệ. Em ôm chầm lấy tôi mà thút thít.
Trong một căn phòng bừng sáng trong ánh nến là hai người đang ôm nhau. Tất cả mọi vật như đang hướng theo tình yêu của họ. Những cánh hoa dưới chân họ đong đưa như muốn nhảy theo nhịp tim của hai đứa.
- Em xin lỗi...em..không..thể...rồi anh sẽ hiểu...
Em vụt mất, trong vòng tay tôi. Nhưng đó không phải là mơ.
Một giấc mơ có thật.
Chap 17: Một ngày làm vợ anh nhé?
Thật sự, một lần nữa, EX đã không phải là của tôi. Tôi biết, việc tôi vừa làm là cái việc mà nhiều người sẽ nói tôi quá lụy, quá đàn bà. Cái việc mà có lẽ không ai nghĩ tôi lại làm như thế. Tôi đã xin lỗi với EX, tỏ tình với EX, mong EX sẽ tha thứ mà quay lại với tôi. Tôi đang mong tha thứ? Hay người cần tha thứ là EX? Đúng! Tôi đang làm gì? Tôi đang không dám nhìn vào sự thật, tôi vẫn đang chìm đắm trong quá khứ ngọt ngào mà quên mất hiện tại đắng cay. Nhưng tình yêu mà, nó khiến con người ta có thể bỏ qua tất cả mọi lỗi lầm của nhau, tôi cũng thế, nếu đêm nay, EX đồng ý, tôi vẫn sẽ yêu EX như ngày đầu và chúng tôi sẽ lại là của nhau, mặc cho quá khứ có là gì đi nữa. Nhưng như thế thì truyện này lại quá nhàm chán. Hiện tại là tôi đang đứng đó, đôi mắt vô hồn xoáy vào bóng đêm. Vài phút trước thôi, nơi đây thật lãng mạn trong nến và hoa, ấy thế mà chỉ một câu nói mà mọi thứ đã tan tành.
Nếu không có tiếng của cô chủ quán thì có lẽ tôi cứ đứng đó như Từ Hải mất.
- Thôi…tình đẹp là tình dang dở cháu ạ…
- ….
- Cô biết là cô ấy cũng yêu cháu, nhìn cô biết…
- Cháu…
- Cái gì cũng có lý do của nó cháu ạ!
- Cháu cảm ơn cô ạ! Thôi cháu về đây…
- Ừ! Mọi thứ vẫn đang ở phía trước cháu đấy.
Lúc này thì tôi cũng chả có đầu óc đâu mà để ý tới lời nói của cô chủ quán nữa. Tôi chỉ biết là tôi không còn là tôi nữa. Vô hồn lạc lõng, trái tim đau tới nghẹt thở, mọi thứ của em, cứ thế, ùa về, nhẹ nhành mà sao đắng cay thế?
Trước mặt lại là Popi, cô ấy luôn xuất hiện những lúc như thế, Những lúc tôi chả muốn cô ấy ở đây làm gì cả, tôi không muốn cô ấy thấy tôi lúc này, một thằng đàn bà đúng nghĩa.
- Sau bao lâu thì anh quên được cô ấy?
- H… Có lẽ là cả đời..
- Sau bao lâu trái tim anh thuộc về em?
- H, H xin lỗi nhưng với H Popi chỉ như bạn thôi, như một cô em gái bé bỏng vậy, xin hãy tìm ai đó tốt hơn H, yêu Popi, đừng khổ vì H nữa.
- Nhưng không ai cho tôi tình yêu được như anh, không ai cho tôi những phút giây hạnh phúc được như anh.
- Vậy thì cứ theo đuổi một thằng đàn ông tội nghiệp như tôi đi.
Không biết sao lúc đó tôi lại nói thế, có lẽ Popi đã khuấy động cái không gian im lặng mà tôi đang cần. Chả quan tâm tới Popi được nữa, vì trong đầu tôi chỉ có EX mà thôi, nỗi nhớ bao ngày qua như muốn nổ tung. Tôi muốn thét lên, muốn gào lên, muốn ai đó biết rằng tôi yêu ai đó nhiều lắm, muốn ai đó biết rằng tôi không thể sống khi không có cô ấy.
- “Không nhận lời yêu anh cũng được, nhưng hày cho anh một ngày làm người yêu em được không? “ – Tôi nhắn tin cho EX như cái máy.
- “Em... Xin hãy đừng vì em như thế được không? Hãy quên đi!” – Tin nhắn được trả lời dường như ngay lúc đó.
- “ Hãy cho anh một lần này nữa, và anh sẽ biến khỏi cuộc đời em, như khi anh chưa từng đến.”
- “ Một ngày thôi anh nhé? Ngày mai luôn anh nhé?”
- “Ok, bắt đầu từ 00h ngày mai và tới 11h59 tối ngày kia.”
- “Vâng! Em sẽ đợi tới lúc đó.”
Vẫn biết nó chỉ là cái gì đó ép buộc, vẫn biết rằng em đã không còn là của tôi nữa, nhưng tôi vẫn mong tới cái lúc đó, 00h ngày mai, anh sẽ thức để đợi đến lúc đó.
*************************
Sau gần hai bao vina thì tôi cũng đợi được tới cái lúc đó.
- Ế! Dậy đi người yêu ơi?
- Sao bắt người yêu dậy lúc này zị?
- Anh thích hí hí
- Anh hư
Cứ thế tôi và EX nhắn tin như chưa có chuyện gì sảy ra. Tôi cảm nhận được rằng, EX vẫn còn yêu tôi nhiều lắm, có đúng không? Hay tôi CDSHT? Cơ mà lúc này đéo cần biết nữa. Chỉ cần biết sống với trái tim mình, và cũng đéo cần mạnh mẽ để vứt bỏ cái mà mình đang có, vứt bỏ một tình yêu mà không thể nào quên và cũng đéo cần biết là mình nghĩ vậy có đúng không nữa. Con người sẽ chưởng thành sau mỗi vấp ngã.
“Thế đéo nào…” Bài nhac chuông quen thuộc, vợ gọi hề hề, tối quá nhắn tin gần tới sáng mà giờ dậy sớm vậy ta.
- Hot boy nghe..
- Xí…
- Hừm, mới sáng gọi anh làm gì vậy?
- Dậy đưa em đi ăn sáng chứ gì nữa.
- Hông! Có chân tự đi.
- Thật hem? Em đi cùng thằng khác ráng chịu hen?
- Ế! Đợi đó, 5s nữa qua.
Mẹ! Mới sáng ra đã hành con nhà người ta. Những ai đang FA thì thấy đó, cuộc sống FA thật thoải mái, không như cái cảnh có người yêu. Tôi đàm bảo con người yêu bạn không hành bạn cả ngày mới lạ, thế mà vẫn muốn thoát FA, chả hiểu các bác nghĩ gì nữa.
Thôi không loanh quanh nữa, kẻo con vợ nó đợi thì lại ăn mấy cú nhéo đau điếng, mới sáng ra mà đắc tội với vợ là đen lắm, kinh nghiệm đấy. hề hề
Ăn mặc chỉnh tề, tóc vuốt nước bọt chổng như gai cá xấu lun. Không quen nhét thêm vài chục tờ tiền lẻ nữa, đại gia phải vậy, không có muốn tiêu tiền chẵn vì sợ họ thối tiến lại đếm mệt thấy mồ.
Đang hí hửng huýt sáo bài con cò thì đã thấy nàng đứng chà bá trước cửa rồi. Thế đếu nào mà nhanh zị?
- Anh muộn 5p45s
- Cái gì vị?
- Cấm hỏi, em bắt đền đấy huhu bắt người ta đợi tới hơn 5p huhu
- Ừ! Anh biết, nên anh sẽ đền.
- Đền gì zị/
- Nhắm mắt vô, bất ngờ lắm hen.
- Ừa hì hì
- Chụt..chụt…này thì đền này..chụt..
- Anh..hu hu…chạy đi đâu hả? Tên kia? Mau đứng lại huhu
Phù! May quá sáng được thơm gái, hên phải biết, cơ mà các cụ biểu sáng ra gặp gái là đen lắm.
Trong cái ánh nắng man mát, bàng bạc đang hôn nhễ nhại lên mặt hai đứa là cảnh các bạn sinh viên đang tấp nập cho ngày mới đầy niềm vui, thử thách và hoài bão. Tay trong tay, tôi và em như hai đứa con nít chả quan tâm sung quanh đang nghĩ gì và muốn gì. Đã thế thỉnh thoảng em lại nhún người nên thơm mình phát làm mình ngại thấy bà nội luôn.
Vòng vòng mãi mấy quán quen thuộc thì cũng chọn được quán ưng ý, con gái khó chiều thấy mồ.
- Cô cho cháu hai bún chả/
- Ủa! Hai cái đứa này lâu quá mới ghé quán cô vậy! Có ngay đây
Tôi có quen bà đếu đâu, thấy sang bắt quàng làm họ, ông đây đếch thèm con gái bà đâu, ta đã có chủ rồi hú hú.
Sau gần 2 phút chịu chận của em thì cũng được ăn. Hai bát bún to chà bá đang bốc khói nghi ngút, làm nức lòng hàng triệu tế bào. Quả này thích à nha.
- Anh ơi?
- Gì vậy? Lại ăn không hết chứ gì? Không hết để đó cho anh!
- Hì hì sao hôm nay đồng ý ăn của thừa nhanh zị ta?
- Không đồng ý em cũng bắt anh ăn mà.
- Không phải!
- Chứ muốn sao/
- Làm vậy là để tiết kiệm! Biết chưa tên kia?
- Rồi! Làm ơn ăn đi
Đó! Các bác FA thấy chưa? Ăn cũng có yên đâu, nó còn phải hành mình chán, nhưng các bác yên tâm, mai sau lấy nó về em hành nó lại sau, còn giờ phải lo cho cái dạ dày đã.
Xì xụt ăn hết phần mình lẫn phân nửa phần em thì tôi muốn nằm kềnh ra cái bàn mà thở cho đã, no đếu chịu được, đúng là đói cũng khổ mà no cũng chẳng xướng gì. Được cái em còn cứ nhìn mình mà tủm tỉm nữa chứ, đang chỗ đông đúc người ta xấu hổ chứ bộ.
- Nhìn cái giề?
- Ai nhìn anh!
- Ớ! Thế chứ làm gì cười hoài thê? Nhìn thằng nảo hả?
- Đâu có! Em nhìn hai cái râu mới của anh thôi.
Nói tới đây thì em khỏi phải e lệ nữa, em cứ thế mà cười. Hời ôi, hai sợi bún dài như hai sợi dâu con thuồng luồng đang lòng thõng dưới cằm tui. Tức muốn phòi óc, thế đếu nào mà nó lại ở đây được nhỉ? Có bác nào biết không? Xuỵt! Bí mật nha! Hí hí
Em lại dắt tui lẫn cái bụng của tui về cái ổ của tui. Vừa đi em lại vừa líu lo hát nữa chứ, toàn mấy cái bài củ chuối, nghe mà phát ói hết bát phở, cơ mà em hát hay nên nuốt lại bát phở vào trong vậy hề hê.
Tới cái ổ dấu yêu rồi. Ngủ tiếp thui, hú hú
- Tên kia? Ai cho mi ngủ?
- Ớ! Dậy đưa ta đi chợ?
- Hả?
- Hả hê gì! Đi sớm đồ mới rẻ thì trưa mới có cơm ngon mà ăn biết chưa/
- Hả?
- Có muốn hả nữa không?
- Hả?
- Bốp…mày láo với bà này..
- Huhu Anh đi mà.
Đi chợ là bị cha tấn rồi, hình thức cha tấn phổ biến nhất 2012 đấy, không biết sang năm 2013 hình thức này còn được áp dụng không nữa, nghe nói là bị bác Nông Đức Mạnh ra chỉ thị ngăn cấm để bảo vệ cho phái mạnh, vì nó quá rùng rợn và đau đớn. Nhưng mà trên giấy tờ thì thế thôi, chứ anh em ta còn bị tra tấn kiểu này dài dài. Đời trai khổ vãi lõ thế đấy. Hẳn nào gần đây có nhiều bác sang Thái Lan là phải. Haizz
- Thở dài cái gì đấy? Sách hai củ cải này nhanh lên.
- Ớ..
- Còn ít khoai tây này nữa này, hôm nay rẻ mua nhiều, khoai tây để được lâu nên khỏi lo.
- Ớ…
- Sương về tối rang chua ngọt nè!
- Ớ
- Thịt kho tàu nè!
- Ớ..
- Trứng để ăn sáng khỏi ra quán cho tốn kém nè!
- Ớ…
- Hai KG kotex DIANA đang được khuyến mại chúng ô tô nữa nè!
- Hả? (Đoạn này chém gió )
Và giờ trên người mình là lẻnh kểnh đồ đạc, tính ăn một tháng mất, phũ vãi.
Về tới nhà thì mình còn mỗi cái đôi dép tổ ong 64 lỗ là mang được, mệt vãi cả đái. Thế mà em nó vừa đi vừa nhìn mình cười mới đau chứ, chẳng nhẻ ông vứt hết đống đồ lao ra hun cho cái.
Rồi thì nó dọn nhà, lau nhà trong khi mình đang JVA, song việc cái cũng trưa mẹ rồi. Sao hôm nay thời gian trôi nhanh thế nhỉ?
Chap 18: Nơi đó bình yên không?
Hình bóng đó đang trước mặt tôi, em vẫn thế, vẫn như cái ngày hai đứa còn yêu nhau, mỏng manh và dịu dàng quá. Anh biết, anh và em chỉ có 1 ngày, 1 ngày cho một tình yêu đã chết.
Anh vẫn luôn cảm nhận được rằng, đâu đó trong sâu thẳm trái tim em, vẫn luôn có anh. Nhưng sao? Nhưng sao em phải chốn chạy? Anh có thể tha thứ tất cả để đổi lấy em dù quá khứ của em có là gì đi nữa. Anh tha thứ, tha thứ những ngày em lừa dối anh nhưng nói thật ra sự ích kỷ của anh có cho phép không? Hay nó sẽ lôi quá khứ ra để giày vò em khi sẽ quay lại? Liệu anh có thế không?
Có lẽ quyết định của em là đúng. Thà một lần đau còn hơn cứ âm ỷ qua mỗi ngày, nhưng sao một lần đau nó lâu thế? Sao ngày nào anh cũng đau thế? Làm sao để quên được em?
- Ngồi đó mà nghĩ đen tối cái gì thế? Ra hộ em nấu cơm trưa nhanh.
- Ờ
- Ờ thì dậy mau, ờ mà cứ nằm dài đó à?
Tưởng có một ngày thì nó tha mình, ai ngờ mình còn mệt hơn một ngày, thà cứ cầm tiền ra quán ăn phải nhanh không, đúng là phức tạp mà.
- Anh nhặt rau song chưa?
- Anh vào thái thịt hộ em cái?
- Sao anh gọt khoai tây to zữ vậy/
..bala….bala…
Chắc bà này tính nấu cho cả cái khu trọ này ăn đây mà, nhiều thấy mồ luôn. Nhìn mà ớn rồi chứ còn ăn uống gì nữa.
- Em mời ai à?
- Hông!
- Chứ sao nấu nhiều vị?
- Thích!
- Ớ!
Thôi cứng họng, cái kiểu thích của chị em phụ nự là kỳ lạ lắm, khỏi nói luôn.
Sau một hồi lao động mệt mỏi thì cũng được măm. Hà hà đúng là khi làm được cái gì đó mình thấy quý và chân trọng nó vô cùng. Bữa ăn của tôi hôm nay cũng thế, ngon vô đối.
Tôi cứ cắm đầu cắm cổ vào mà ăn, chả biết trời trăng mây gió gì nữa. Vô tình ngẩng đầu lên nhìn em, đôi mắt em ngấn lệ, những giọt lệ nhẹ rôi lăn trên gò má. Em khóc, đúng, những giọt nước mắt đau khổ.
- Ớ…Em..
- À…ừ…Em ăn phải quả ớt cay chứ bộ…đừng mơ sói ạ..
- Không! Em đang khóc, sao vậy chứ?
- Em... thôi ăn đi..
- Không!
- Có nghe lời em không hả?
- Ớ
Vừa khóc mà cái mặt giờ đã chềnh ềnh hổ báo rồi . Thôi ngậm mồm mà ăn không tí lại được ăn cả dép bay thì mệt, híc khổ vãi.
Cơ mà vẫn nghĩ, chẳng biết là trong đầu EX đang nghĩ gì nữa. Cô ấy yêu mình, giờ mình biết không những yêu mà EX còn yêu mình rất nhiều, nhưng có lẽ vì cái gì đó nên em không thể là của mình được nữa, con gái là thế, dù sao họ cũng tinh tế và nhạy cảm.
Ngày mai sẽ không còn em nữa, không còn những bữa cơm do em nấu nữa, không còn được nghe giọng nói của em nữa, bất giác thấy nghẹn ngào, vội vàng nuốt vội miếng cơm để kìm nén cái gì đó đang cố trào ra ngoài.
Mỗi giây trôi qua là một giây nữa không được ở bên nhau. Hôm nay mình dành phần rửa bát trong ánh mắt ngỡ ngàng của em, không sao, hãy để một lần anh được làm cho em.
Em đang trong tay tôi, vẫn như cái ngày nào đó. Tôi chỉ ôm lấy em, em rúc đầu vào ngực tôi, ấm áp và an lành. Chỉ thế thôi, không hề có chút dục tính nào cả, mà sao nó đẹp thế, nó ấm áp và hạnh phúc thế thế? Anh mong rằng giây phút này sẽ mãi còn đó. Bỗng thấy nơi ngực mình ấm áp, cái ấm áp kỳ lạ của những giọt nước mắt. Buổi trưa hôm đó, tôi và em ôm nhau và…khóc, nghiệt ngã thay.
- Dậy anh ui!
- Ừa! Có ngủ đâu mà dậy!
- Hư thân nè!
- Hì hì
- Cười nè…
- Ưm..Ưm..
Đôi lưỡi nham nhúa lại xoắn lấy nhau, ngọt ngào quá, cái cảm giác mà tôi không thể tìm được ở bất kể người con gái nào khác.
Nụ hôn đúng là thuốc tiên, hôn song cái sảng khoái lạ thường hề hề. Hai giờ chiều, hai đứa nằm chềnh ềnh trên giường cầm chăn gối phang nhau lia lịa, vui thấy mẹ luôn.
- Anh ơi! Đi dạo đồi đi anh?
- Ứ đi!
- Có đi không?
- Tất nhiên là có..híc
- Ngoan hì hì đi dạo ùi về tắm rửa ùi lại đi chơi hem?
- Ờ..
- Vâng chứ ờ gì?
- Ớ…
- Nói lại?
- Dạ vâng.
- Ngoan…hè hè dậy đi giày vô.
Mọi hôm có bao giò thấy chạy đồi với cả thể thao quái gì đâu. Hôm nay chắc được ngày quá, hay tính lên đồi rùi em xyz mềnh, thôi song, quả này hẹn ngày tái ngộ híc.
Nói là chạy đồi vậy cho oai chứ, thực ra là đi dạo quanh quanh cái đồi trong trường, cơ mà thỉnh thoảng lại gặp vài đôi đang xy và sắp tới z, nóng mắt vô cùng, cứ những chỗ bửn thỉu thì đâm đầu vào làm cái chuyện đó, còn nơi sạch sẽ thì để đái bậy. Hey kiểu như mấy thằng Tây mũi hếch phải ngon không, làm cái quái gì ngoài đường cũng chẳng ngại.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- À! Anh nghĩ lam sao để được hôn nhau mà không ngại như mấy thằng tây!
- Hả…
- À…thì…không phải- Mả cha cái mồm ăn mắm ăn muối.
- Đúng là đen tối thật mà.
- Ớ.
Em giận hờn chạy trước. Cái kiểu này anh biết, hè hè. Vội chạy lại gần em, nắm lấy đôi tay bé nhỏ của em, sánh vai bên em. Chỉ thế thôi, chả cần nói nhiều mà nơi em đã có nụ cười duyên dáng làm mấy thằng ml cứ đứng đó mà nhìn mặc dù nó đã đái hết mẹ ra chân nó rồi.
- Anh ơi! Cõng em coi..
- Hả?
- Có cõng không?- Cái mặt lại nũng nịu, thấy nghét.
- Hông!- Ông chơi tới bến luôn.
- Hứ…
- Ớ..có cõng, lên đây.
- Thế có phải nhanh hông! Hì hì
Cả năm có bao giờ tập thể dục gì đâu, tay thì to hơn chân (lý do vì sao thì các bác khỏi hỏi em nhé!), vác cái sác còn không thành, giờ thêm 40kg nữa chắc die quá. Nhưng không sao, vì sự nghiệp con em chúng ta, ta cõng chị em chúng nó = =”
Cơ mà cũng phình phường, nhẹ vờ lờ, tưởng dư lào chứ dư lày anh cõng hoài được. Thêm 50m, nặng chà bá vậy cha? Mỗi bước đi là một quá trình nặng nhọc. Thêm 100m, nếu không cõng được em chặng đường này, làm sao anh có thể cõng nỗi nhớ về em cả quãng đời còn lại được chứ. Em cứ líu lo luyên thuyên, còn mình thở như bò. ><
- Mệt rùi ta?
- Phù…phù…hông!
- Xí!
Em nhẹ nhàng thơm lên má anh! Kiểu như vừa uống number one song, mình chạy như bò rống được…1m, giờ có cha tui tui cũng không thèm cõng nữa, mệt chà bá.
- Mệt hông anh?
- Mệt!
- Vậy muốn đền sao hem?
- Anh muốn…
- Nói…
Lấy hết can đảm, anh phải nói:
- Anh muốn hai đứa mình mãi thế này.
- Em..
Im lặng, sự im lặng thay cho câu trả lời. Khi tỏ tình, im lặng là đồng ý , khi chia tay, im lặng là đồng ý. Anh đâu muốn em im lặng lúc này chứ, thà một lần nói với anh tất cả để anh đau luôn một thể, còn hơn cứ như thế này. Anh đau và sao em tồi thế?
- Về đi anh…
Tôi chạy đến, ôm chầm lấy em, tôi muốn cả đời này em chỉ là của tôi, tôi sẽ là bờ vai vững chắc cho em, tha thứ cho em….nhưng đó là suy nghĩ quá trẻ con của tôi lúc đó. Đời muốn ta hiểu mọi thứ, biết mọi thứ, cho mọi thứ và rồi cũng lấy đi tất cả.
Em nhẹ nhành tựa lên bờ vai tôi, hai đứa cứ thế, chả biết bao lâu nữa.
- Về thui anh!
- À..ừ..
Lại là khoảng lặng chết tiệt, đôi khi nó cho mình một tình yêu và cũng chính nó giết đi một tình yêu.
Lại là một bữa cơm tối với đầy đủ mọi thứ, quá nhiều cho hai miệng ăn. Dù nó ngon, nhưng thời gian đã biến bữa ăn đó nhạt thếch và vô vị, còn em, có lẽ vẫn là bát cơm chộn nước mắt.
- Đi xem phim em ha?
- Ừ..hì..hì
Anh nhẹ nhàng trong quần jean, áo kẻ sọc, em quyến rũ trong bộ váy ngắn để lộ đôi chân thon dài và bộ ngực phập phồng theo hơi thở. Họ lại nhìn em đắm đuối và nhìn anh ghen tị.
- Cô cho cháu hai vé..
- Ừm…ớ…hai đứa mày tính hôn nhau trong rạp phim nữa không vậy ta?
- Cháu…
- Khỏi ngại, có cần cô chuyển bị cho gì không?
- Cháu…thôi cháu vào rạp.
Em thì chẳng có kịp nói gì, đôi má ửng hồng. Hôm nay là phim hành động, hai đứa mình ôm nhau và xem trọn bộ phim, và cái kết cục thì cái thằng vai chính chết thảm thiết, em đã khóc đoạn đó và không chịu về vì em nghĩ phim chưa hết, em ngốc quá đi thôi.
Anh và em tay trong tay, ánh đèn đường mờ áo dọi lên hai đứa. Có lẽ sẽ có rất nhiều người ghen tị với đôi mình.
Hôm nay anh không đưa em vào quán trà đạo nữa, sẽ là một quán ốc ven đường có món xoài dầm mà em thích. Nhưng hôm nay em không ăn nhiều như mọi khi nữa, anh cũng thế, hai đứa chỉ nhâm nhi li nước, mỗi người một phương hướng, mỗi người một con đường khác nhau.
Cũng khá lâu, em có điện thoại và hai đứa mình lại dắt tay nhau về.
- Anh! Em có chuyện này với anh!
- Ừa
- Em sẽ lấy chồng…
- …
- Người đó rất tốt với em, em sẽ cưới rồi sẽ tiếp tục hai năm học nữa.
- …
- Nhưng em muốn nói với anh rằng: Trong trái tim em chỉ có anh!
- ...
- Hãy tìm người tốt hơn em anh nhé?
- Ừ!
Anh lặng im! Nhẹ nhàng nắm lấy tay em.
Anh nắm lấy bàn tay em và đưa cho thằng đó. Nó hơn tuổi anh, nó đi AB, nó sang trọng hơn anh, nó sẽ lo cho em.
- Em giao N cho anh! Anh hãy chăm sóc cô ấy! Đừng để nước mắt cô ấy rơi.
- Anh cứ yên tâm! N sẽ tốt khi ở bên tôi.
- Em hiểu!
Em ngồi sau xe nó! Nhìn anh và đôi mắt em đỏ hoe! Đừng khóc mà nhóc, nước mắt của nhóc đừng chảy dài vì anh nữa. Anh mỉm cười, chúc em hạnh phúc.
Tôi đứng đó và dõi theo bóng em khuất dần! Em đã thất hứa! Chưa đến 23h59 mà em! Nhưng anh sẽ giữ lời hứa, anh sẽ ở đây tới 23h59 để một lần nữa, anh cảm nhận em còn đây!
Chap 19 (Đây sẽ là chap viết dưới dạng rivews): The end!
Bộ não không ngăn được dòng cảm xúc, đôi mắt không ngăn được dòng nước mắt. Tôi vẫn đứng đó, lần cuối tôi còn nghe được hơi ấm của em đâu đây. Em không ở nơi này nữa, em đi về miền hạnh phúc khác, anh chúc em hạnh phúc mà trái tim anh như muốn tan nát. Liệu có hạnh phúc không em?
Bóng đêm không ngăn được hình bóng em quay về. Hình bóng em vẫn đâu đó, quanh đây, gần lắm nhưng sao tôi không thể với tới được. Hi vọng, em sẽ biết tôi vẫn đứng đây đợi em và em sẽ quay về với tôi, một thằng sinh viên nghèo không nuôi nổi bản thân mình.
Một vài chiếc xe lướt trên đường, một vài bóng hồng đi qua, nhìn tôi, lạnh. Cái lạnh từ tim, cái lạnh từ thể xác, lạnh cả lẫn tâm hồn nữa. Có tiếng bước chân đâu đây, có hình bóng ai quen thuộc đâu đây, ôm tôi từ phía sau, ấm áp.
- Xin anh đừng như thế nữa!
- Sao cô không phải N?
- Anh! Em là Popi, N nó đi lấy chồng rồi, nó đi tìm hạnh phúc của riêng nó rồi. Nếu anh yêu cô ấy, anh phải thấy vui vì cô ấy hạnh phúc chứ!
- Ai bảo tôi buồn đâu!
- Tại sao?
- …..
Tôi òa khóc như một đứa trẻ đang ăn vạ mẹ. Nỗi đau chợt bung ra, tôi như đang chết dần trong cái thế giới này. Cuộc sống không như mơ, tôi yêu em và giờ tôi tiễn em theo chồng mới. Tình yêu giờ đây không phải là nền tảng của hôn nhân nữa…mà là tiền…TIỀN.
Yêu là mong người mình yêu hạnh phúc, sai mẹ nó rồi, yêu là phải phang, chuẩn mẹ nó rồi, vâng, tôi đang say và đó là suy nghĩ của tôi lúc đó. Tôi thấy hận cái cuộc đời này, hận mọi thứ, tôi hận cả em nữa, hận một người con gái chỉ biết đến tiền.
Ngày hôm sau và hôm sau nữa, tôi như thằng vô hồn, chả biết cái éo gì và cũng chẳng để ý cái gì, chỉ biết nhả khói thuốc vào khoảng không vô hồn, muốn chạy đi đâu đó, muốn gặp ai đó để lôi cô gái đó về đây..nhưng…chỉ là nụ cười thoáng qua. Popi vẫn thế, nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại khi bên tôi và nhất là khi đưa tôi cái thiệp mời của EX, tôi chỉ cười …sao mọi thứ quá nhanh?
Hôm đám cưới em, đó là một nhà hàng sang trọng tại Hà Nội, tôi đi với Popi. Đâu đâu cũng là những con người sang trọng, đôi mắt khinh khỉnh coi đời chả là gì ngoài tiền. Ai cũng nhìn tôi, và đến lúc đó tôi cũng chả biết tôi đang làm gì, quần áo luộn thuộm, đầu tóc rối mù và nếu đem ra so sánh thì có lẽ tôi không cả bằng thằng bồi bàn trong cái đám cưới này. Cũng chả buồn ăn uống gì cả, chỉ ngồi một mình ở một góc đợi giây phút đẹp nhất trong đời em.
Cuối cùng em cũng xuất hiện, người đẹp nhất của ngày hôm đó, nhưng đôi mắt em đỏ hoe. Tôi chỉ nhìn em và mỉm cười, một lần nữa thầm chúc em hạnh phúc, tôi lặng lẽ đi về cùng với nụ cười không vui, có lẽ em đã không nhìn thấy tôi.
Mấy ngày sau đó, tôi chả làm được gì, ngồi tự kỷ một mình vật vờ như thằng điên. Bạn bè và cả Popi lo lắng và khuyên nhủ tui nhiều nhưng lúc đó tôi chả biết gì, cái kiểu con người tôi nó là thế, yếu đuối và đàn bà.
Nhưng nỗi đau nào rồi cũng nguôi ngoai, tồi dần bình thường trở lại nhưng ít nói hơn và tôi hay cau có. Popi thì cũng đã có vệ tinh nên tôi hay đuổi cô ấy về và lại lủi thủi một mình. Bởi lúc này tôi nghiệm ra rằng: đếu có tiền thì đừng có yêu.
Cũng một lần muốn nhìn thấy mặt EX, muốn biết xem cô ấy hạnh phúc không, nhưng tôi không có địa chỉ của EX vả chăng tôi sẽ phá hỏng hạnh phúc của cô ấy mất. Rồi thì tết nhất ở nhà có bạn có bè, có rượu có bạc nên tôi cũng nguôi ngoai phần nào.
Tưởng như câu truyện chỉ có đến đây nhưng..đêm đó (lúc đó mình xuống tết rồi nhé), tôi đang lờ mờ mơ về EX thì có tiếng gõ cửa, tôi ra mở cửa và bàng hoàng, EX đứng đó, em gầy lắm, đôi mắt em u buồn và đôi mắt đó chỉ trực có thế mà òa lên nức nở. Tôi ôm lấy em, và tôi chợt nhận ra…tôi còn quá yêu em. Tôi cũng chẳng biết chuyện gì sảy ra với em nhưng tôi tin ở nơi đó em khổ lắm.
Đợi em bình tĩnh tôi mới nói chuyện với em..dù sao qua thời gian này tôi cũng phần nào trưởng thành hơn, chín chắn hơn.
- Có chuyện gì em cứ nói đi! Nếu giúp được thì anh sẵn lòng!
- Em khổ lắm anh ạ! Huhu
- Sao thế? Bình tĩnh nào, có anh đây rồi.
- Em…Em không có hạnh phúc khi em không yêu người ta!
- ……
- Đây là cuộc hôn nhân ép buộc, anh ấy cũng rất tốt với em nhưng gia đình đó họ không coi em là con dâu!
- ….
- Bố mẹ em thì luôn muốn em ở đó, đã nhiều lần em muốn bỏ về vì cô đơn vì tủi thân, nhưng bố mẹ em nói nếu em bỏ về thì cũng sẽ không nhận em là con nữa.
- …
- Em không được đi học, lúc mới cưới họ hứa sẽ cho em đi mà rồi họ đã thất hứa!
- …..
- Chồng em không yêu em, nhưng anh ấy vẫn tốt và chăm sóc cho em, nhưng rồi em không chịu được, em nói hết suy nghĩ của mình với anh ấy rằng em không hạnh phúc khi hôn nhân không có tình yêu. Anh ấy đã để em đi.
- …
- Em cũng chỉ ghé qua đây thăm anh vì…em…em nhớ anh!
- Em tính đi đâu?
- Em vào nam với cô em! Em sẽ làm lại từ đầu.
Tôi lúc đó, vừa yêu và vừa thương em. Giờ em một thân một mình, gia đình có lẽ giờ này đã không nhận em nữa rồi. Và nếu giờ em đi thì việc học của em sẽ lỡ dở mất, dù sao em nghỉ học cũng chưa lâu nên có thể học bù được. Nhưng vấn đề nữa là tiền, lấy tiền đâu để em có thể học được.
- Hãy ở đây với anh! Em còn cả tương lai ở phía trước, còn việc học nữa.
- Em…
- Đừng lo, anh sẽ chả em về cho chồng em bất cứ khi nào em muốn. Anh chỉ cho em ở nhờ để học hết 2 năm học còn lại thôi nhóc à!
- Nhưng…
- Không sao đâu! Anh sẽ lo được cho cả hai, tin anh đi.
- Nhưng…
- Đừng nhưng nhị gì nữa. Dù sao nhóc cũng yêu anh mà đúng hông? Hì hì
- Em..
- Lớn rồi khỏi ngại..hì hì
Em đã ở lại với tôi, đó như ân huệ mà ông trời cho tôi. Sáng hôm sau chồng em tới nơi tôi trọ, dù sao đó cũng là con người biết nghĩ, chín chắn và rất tốt.
- Anh liệu có lo được cho cô ấy không?
- Tôi có thể!
- Ok! Dù sao cô ấy cũng yêu anh rất nhiều khi mà trong mơ cô ấy cũng gọi tên anh, tôi không muốn cô ấy phải đau khổ như thế!
- Nhưng còn bố mẹ anh? Bố mẹ cô ấy? Và cả cuộc hôn nhân này nữa.
- Thực ra đây là cuộc hôn nhân ép buộc, hai gia đình tôi đính ước từ khi gia đình tôi còn ở quê.- Đệt! Thế kỷ 21 cmnr mà vẫn còn thể loại đính ước.
- …
- Thực ra gia đình tôi không muốn cuộc hôn nhân này, nhưng bố mẹ em ép buộc, anh yên tâm là tôi sẽ lo được về phía gia đình cô ấy, còn gia đình tôi nói thật là không muốn cuộc hôn nhân này.
- …
- Còn việc ly dị thì sẽ từ từ lo vì chúng tôi vừa mới kết hôn thôi.
- Ok
- Tôi giao cô ấy cho anh! Cần gì anh cứ alo tôi. Ok?
Vậy đấy. Tôi phải đi làm thêm cộng với tiền bố mẹ cho hàng tháng thì phần nào cũng nuôi được hai đứa vì em còn phải đi học và gia đình em không trợ cấp cho em nữa dù rằng thỉnh thoảng mẹ em vẫn chốn chồng gửi tiền xuống cho em. Em bây giờ đã cười nhiều hơn…tôi cũng chả quan trọng gì vấn đề quá khứ của em. Em cứ đi học về lại tíu tít nấu cơm, rồi thì hỏi chuyện tôi linh tinh nên tôi quên hết mệt mỏi sau 1 ngày làm việc. Mới hôm qua đây thôi…tôi vừa dành dụm mua được cho em chiếc váy..em cười ghê lắm..cứ mặc rồi lại gấp vào, gấp vào rồi lại lôi ra mặc.
Mặc dù bữa cơm cũng chỉ là rau dưa và đậu phụ nhưng luôn đầy ắp tiếng cười. Dù tôi có mệt mỏi một tí nhưng như thế này tôi mới cảm nhận được rằng cuộc sống đâu chỉ là đồng tiền, đừng quá coi trọng đồng tiền vì tiền cũng chỉ là giấy thôi. Và giờ em cũng ngoan lắm rồi nhé, đi đâu làm gì là nói tôi hết, mặc dù tôi đâu có yêu cầu như thế.
Popi thì cũng thỉnh thoảng ra chơi với hai đứa tôi, Popi và em tíu tít nấu cơm loạn hết cả nhà nhưng vui.
Ế! Em đang ngồi xem lén tôi type từ nãy tới giờ huhu phải ra cho một bài học mới được. ><
THE END
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét